Thấy bố già còn ăn nhiều tốn kém, con trai lừa đưa bố ra đường bỏ cùng vài bộ quần áo cũ để rồi sốc nặng khi 10 phút sau…
– Anh tính xem thế nào chứ để bố ăn uống cùng mình thế này tốn kém ghê quá. Mình ăn mình còn làm chứ bố già rồi, ăn nhiều cũng có giúp được gì cho mình đâu. Ai đời già rồi còn ăn những một bát cơm. Già ăn rau thôi, lại cứ gắp thịt gắp cá. – Loan, vợ Minh cất giọng hậm hực
Tuấn nghe mà thấy lời vợ nói như triết lý nhân sinh vậy. Chuyện này không phải Tuấn không để ý, Tuấn biết từ lâu rồi, chỉ là ông Tài là bố đẻ Tuấn, sợ thiên hạ đàm tiếu nên Tuấn cứ phải nín nhịn. Nhưng cứ nhịn thế này thì tiền làm ra bao nhiêu cho đủ, Tuấn còn vài chuyện chưa làm được. Nuôi bố già thế này một tháng cũng tốn ngót nghét đến triệu bạc chứ ít à. Một năm là 12 triệu, số tiền chẳng nhỏ tý nào.
– Giờ hay thật đấy, bảo trẻ khỏe ăn để là còn nghe được. Đây lắm người già cả rồi mà còn thích ăn ngon mặc đẹp trong khi chẳng làm được lấy một đồng, một cắc. – Tuấn mỉa mai, quay sang phía ông Tài
Ông Tài đang chưa đưa chén cơm lên miệng, vẫn chưa và nó vào mà đã thấy cổ họng đắng nghẹn lại. Ông bỏ chén cơm xuống, nói hơi mệt rồi đi lên phòng.
Thắp hương, đưa bàn tay gầy guộc chạm lên di ảnh của người vợ đã mất được 20 chục năm. Ông Tài nghẹn ngào… Ông đã hy sinh hạnh phúc riêng, dồn hết tâm huyết chăm sóc cho Tuấn ấy thế mà bây giờ, những năm tháng về già, yếu, ông lại nhận được sự đối xử cay đắng thế này.
Ông Tài biết Tuấn đi làm vất vả nhưng ông có đòi hỏi gì trong cuộc sống chung với Tuấn đâu. Có sao ông dùng vậy. Ông ăn cháo trắng cũng được, miễn tuổi già được sống bên cạnh con cháu, vui vẻ, hạnh phúc, bình yên, như thế là viên mãn rồi.
– Anh nhìn xem, tháng này chi tiêu phát sinh nhiều quá. Cứ cái đà này, biết bao giờ mới tích đủ tiền mà mua ô tô.
– Anh đang tính, đau hết cả đầu đây.
– Hay là mình bỏ, không nuôi bố nữa?
– Nhưng bỏ đi đâu bây giờ, mà lừa thế nào được ông. Anh lại chẳng muốn à.
– Thì anh cứ nói đưa bố về quê chơi rồi nói quê đồ, để bố đo đi mua rồi quay lại đón. Bố lạ đường, về nhà mình thế nào được. Điện thoại di động cũng không có, địa chỉ nhà chắc bố chẳng nhớ đâu. Mình có kế hoạch, bố bị động, dính bẫy là chắc chắn.
Được vợ hiến kế hay, Tuấn mừng lắm, tính ngày mai áp dụng luôn. Tuấn đâu biết, ngoài cửa, ông Tài đang giọt ngắn giọt dài vì đau đớn, nghẹn ngào. Cầm vật đó trên tay, ông đi về phòng. Tuấn không đán nhận được tâm huyết còn lại của ông.
Mới sáng sớm, Tuấn đã gõ cửa phòng ông Tài, kêu ông thu dọn ít quần áo, Tuấn đưa ông về quê chơi ít hôm cho khuây khỏa. Ông Tài thở dài một tiếng rồi cầm bọc quần áo được chuẩn bị sẵn đi ra. Tuấn ngỡ ngàng vì ông chuẩn bị gì mà nhanh thế. Tuấn lúc đó chỉ nghĩ được như vậy càng nhanh, càng đỡ mất thời gian chứ không hề biết được rằng…
Tuấn đưa ông Tài đến một con đường vắng, nơi mà ông Tài chưa từng đặt chân đến và không hề quen biết bất cứ một ai. Tuấn kêu bố đứng đó đợi Tuấn chạy đi mua cái này một chút. Ông Tài không nói gì kêu Tuấn cứ đi cẩn thận. Tuấn hí hửng vì không ngờ kế hoạch lại thành công trên cả tuyệt vời đến thế. Đi được chừng 10 phút, Tuấn lén quay lại để xem ông Tài hành động thế nào khi phát hiện mình bị bỏ rơi. Để rồi…
– Đằng kia có ông già đang phát tiền cho người nghèo kìa. Nhìn ông ta có vẻ nghèo khổ mà nhiều tiền lắm!
Mắt Tuấn tối sầm lại, chân tay cứng đờ bước không nổi khi ông Tài đang lôi ra từ trong cái bọc quần áo cũ rất nhiều tiền, chia cho những người đi đường nghèo khổ.
– Ơ kìa bố, bố đợi con lâu không, con quay lại đón bố đây. Bố lên xe con đưa về – Tuấn nhìn thấy tiền thì sáng mắt lên, kéo tay ông Tài
Ông Tài cười nhạt, gạt tay Tuấn ra khỏi người mình. Ông Tài chẳng nói lời nào, ôm bọc quần áo cũ, bên trong vẫn còn chút tiền đi thẳng. Ông sẽ về qêu, sống trong căn nhà năm xưa. Quê nghèo mà người tình nghĩa chứ không máu lạnh như con cái ruột thịt. Tuấn liên tục chạy theo van xin ông Tài quay về nhưng ông Tài chỉ thấy trong lòng nặng trĩu nỗi xót xa. Ngôi nhà tiện nghi đó, nơi ông từng rất muốn sống ở đó, có cậu con trai ông từng hết lòng hy vọng, yêu thương, gửi gắm, ông không muốn quay về dù chỉ 1 lần.
Nguồn: Webtretho