“Nếu tôi được một điều ước cho năm mới, tôi sẽ chỉ ước rằng anh ấy tỉnh dậy và có thể ngồi cạnh tôi trong ngày quan trọng này. Tay nắm chặt tay và nguyện ước bên nhau trọn đời. Tôi ngốc thật đấy, rồi thì cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật là anh ấy đã ra đi mãi mãi… và ngày hôm nay, người ta vẫn vui vẻ chào đón năm mới…”
Giữa cái se lạnh của những ngày cuối năm, mọi người lại càng muốn siết chặt tay nhau để trao những câu yêu thương và hẹn ước. Nhưng không phải lúc nào lời hứa về chung một mái nhà cũng là một lời hứa trọn vẹn, chưa kể lắm lúc cuộc sống trớ trêu sẽ biến điều này mãi là niềm tiếc nuối khôn nguôi.
Lẽ ra, Giao thừa 31/12 vừa qua đã là ngày hạnh phúc nhất với cô gái Thái Lan xinh đẹp Chonticha Detburum (24 tuổi), khi được khoác tay người yêu của mình – Charnarong, một cảnh sát điển trai 25 tuổi bước vào lễ đường để chính thức nên nghĩa vợ chồng. Thế nhưng, cuộc sống lắm lúc trớ trêu khi trước ngày đính hôn chẳng bao lâu, anh Charnarong bất ngờ gặp phải một tai nạn thảm khốc và hôn mê suốt khoảng thời gian dài. Chẳng ngại gian khó, xuyên suốt những chuỗi ngày đau đớn này, cô gái trẻ luôn cận kề sát bên chăm lo cho anh với niềm hi vọng về một phép màu. Nhưng rồi điều kì diệu đã chẳng xảy ra, vào tháng 10/2016 chàng trai đã mãi mãi ra đi trong niềm tiếc thương của những người ở lại.
Để giữ lời hứa với Charnarong, cô gái trẻ nén nước mắt vào trong và tự tổ chức một lễ đính hôn đặc biệt như một cái kết cho chuyện tình của mình. Vẫn đúng ngày định sẵn, vẫn có sự xuất hiện của dòng họ hai bên, vẫn trang sức cưới cả hai đã chuẩn bị từ trước, nhưng thay vì tiếng cười vui chúc phúc thì xung quanh chỉ vang lên tiếng khóc nghẹn ngào. Buổi lễ từng là niềm mơ ước cả đời của Chonticha, cũng chính là ngày cô lẳng lặng tự đeo lên tay mình chiếc nhẫn cưới, bên cạnh di ảnh của anh…
“31/12/2016 là ngày chúng tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Một buổi lễ mà tôi và anh ấy có thể cùng nhau ngồi cạnh cha mẹ hai bên như một gia đình. Đó là ngày mà tôi đã luôn ao ước có được, từ khi quyết định sẽ chung sống với anh. Đã trải qua biết bao nhiêu gian khổ, dù buồn hay vui, chúng tôi đã luôn nắm chặt tay nhau. Các bạn biết không, lần cuối cùng tôi tự nói với bản thân rằng: “Hai tháng nữa thôi, chúng ta sẽ đính hôn”, tôi đã vui và trông chờ đến ngày này trong niềm hân hoan vô cùng.
…Vậy mà hôm nay, chỉ mình tôi ngồi đó với những bức ảnh của hai đứa. Dù mọi thứ vẫn vẹn nguyên như khi mình bắt đầu kế hoạch cho hôn lễ, nhưng tôi không thể thấy niềm vui và nụ cười của anh ấy. Điều duy nhất còn sót lại ở đây là giọt nước mắt buồn bã của ngày hôm qua, khi tôi nghĩ đến lễ đính hôn, khi tôi tự hỏi rằng liệu người mình yêu có phải chịu đựng thêm một ngày đau đớn nữa không? Tôi chẳng thể dùng từ ngữ nào để diễn tả nỗi đau đó. Trước ngày anh ấy mất, tôi đã tự mình đeo nhẫn đính hôn, còn anh ấy thì vẫn bình thản cho đến khi tôi đeo chiếc nhẫn còn lại. Dù quá yếu để cử động và rơi nước mắt, nhưng trong tận tâm can, tôi hiểu anh đang đau đớn nhường nào. Lúc ấy còn có thể ngồi cạnh anh, nhưng bây giờ lại chẳng thể như vậy nữa. Tôi chỉ muốn anh ấy biết rằng, tình yêu của chúng tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Dù có đang ở hai phương trời cách biệt thì trái tim chúng tôi vẫn thuộc về nhau.
Nếu có được một điều ước cho năm mới, tôi sẽ chỉ ước rằng anh ấy tỉnh dậy và có thể ngồi cạnh tôi trong ngày quan trọng này. Tay nắm chặt tay và nguyện ước bên nhau trọn đời. Tôi ngốc thật đấy, rồi thì cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật là anh ấy đã ra đi mãi mãi… Và ngày hôm nay, người ta vẫn vui vẻ chào đón năm mới.
Đêm Giao thừa với anh ấy có thể rất vui ở một nơi nào đó, còn tôi chỉ nằm đây với những bức ảnh cũ gợi nhớ về nỗi đau ngày hôm qua. Thế nhưng, rồi mọi điều bất hạnh cũng sẽ qua. Người tôi yêu sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Trong những phút cuối cùng, anh đã mạnh mẽ lắm rồi. Giờ là lúc anh hãy thôi lo lắng, tôi đã thay anh hoàn thành mọi dự định.
Chúng tôi sẽ vượt qua nỗi đau ấy. Tôi sẽ tiếp tục đi trên con đường mà mình lựa chọn. Vậy nên, đêm nay tôi sẽ phải ngủ thật say để khi tỉnh dậy sẽ lại đi tiếp đến điểm hẹn của chúng tôi. Nếu duyên phận có thật, hãy để chúng tôi có cơ hội được trao nhẫn cho nhau một lần nữa. Xin đừng để chúng tôi phải chịu đựng thêm nỗi đau này nữa”.
Những chia sẻ được cô gái trẻ đăng tải trên trang cá nhân 2 ngày sau lễ đính hôn nhanh chóng thu hút sự quan tâm từ cư dân mạng, với hơn 50.000 lượt chia sẻ và hơn 8.000 lượt bình luận.
Hạnh phúc với người con gái chính là tìm được người mình yêu thương và được mặc chiếc váy cô dâu tiến vào lễ đường. Nhưng khi hạnh phúc gần như đã chạm tay với, thì tất cả chỉ còn là niềm khắc khoải khôn nguôi. Chẳng ai biết nên gọi tên chính xác buổi lễ này là gì: lễ Giao thừa, lễ đính hôn hay lễ tang… khi ngày đẹp nhất của đời người con gái lại trở thành ngày cô mang danh phận của một “góa phụ” ở độ tuổi đôi mươi. Và điều ước “bên nhau trọn đời” cũng chính là một lời hứa không bao giờ trọn vẹn cho một cuộc tình đẹp nhiều năm gắn bó.
Nguồn YAN