Hai anh em sinh đôi cùng thi vào đại học nhưng chỉ người anh là thi đậu còn người em thì bị trượt do thiếu mất 2 điểm. Cuối cùng người anh đã nhường xuất vào đại học đó cho người em, tuy nhiên sự tình phát sinh sau đó đã khiến cho không ai có thể ngờ tới.
Hai anh em sinh đôi trông hoàn toàn giống nhau nhưng tính tình lại hoàn toàn khác biệt, người anh thì điềm đạm hiền lành, còn người em thì nhanh nhẹn, khôn khéo, người anh thì ăn nói vụng về còn người em thì rất giảo hoạt.
Người anh cầm trên tay giấy thông báo thi đậu đại học, đứng trước bố mẹ già yếu không biết nói câu nào. Người em thì ở một mình trong phòng không ăn không uống, than trách ông trời không có mắt.
Ông bố buồn rầu ủ rũ, thức trắng 2 đêm không ngủ, cuối cùng ông đã nói với người anh, “con hãy để cho em con đi học, nó vốn sinh ra là để học hành”.
Sau đó người anh đã cầm tờ giấy trúng tuyển đại học đưa cho em và nói, “đây không phải tấm vé bước vào thiên đường, đừng đặt quá nhiều hi vọng vào nó”. Người em không hiểu và hỏi, “vậy anh nói đây là cái gì?”, người anh trả lời, “một trang giấy thấm, chuyên dùng để thấm mồ hôi”, người em lắc đầu chê cười người anh toàn nói những lời ngốc nghếch.
Đến lúc phải nhập học, người em khoác ba lô lên thành phố và bước vào cánh cổng của trường đại học. Người anh để cho bố vừa yếu vừa bệnh về nhà dưỡng bệnh, còn anh thay bố làm việc tại xưởng sản xuất xi măng… đứng bên đống đá vụn, và chiếc máy nghiền đá. Chiếc máy nghiền đá này đã từng khiến cho nhiều công nhân bị mất đi đôi tay của họ trong khi sản xuất. Người anh đã dùng 3 tháng để học tập và nâng cao kỹ năng làm việc, đồng thời giúp nâng cao chất lượng đá vụn và an toàn lao động.
Sau đó anh đã được điều động đến xưởng nung xi măng. Ở xưởng nung này tro bui bạy khắp nơi, không ít người đã mắc bệnh sỏi phổi khi làm việc tại đây. Trong khi công tác tại đây, anh đã cùng với những nhân viên nòng cốt nghiên cứu, và đã có công rất lớn trong việc cải thiện hoàn cảnh làm việc tại khu vực này.
Sau đó anh đã được lãnh đạo điều động đến phòng thí nghiệm nghiên cứu. Tại đây, anh đã đọc rất nhiều sách vở đồng thời đến các nhà máy khác để học hỏi kinh nghiệm. Trải qua rất nhiều lần thí nghiệm và sáng tạo để đưa vào trong sản xuất thực tế, anh đã khiến cho chất lượng xi măng được nâng cao đáng kể. Đồng thời anh đã giúp xưởng sản xuất đưa ra những sản phẩm hoàn toàn mới, và bán chạy ở khắp các tỉnh thành.
Cuối cùng anh đã trở thành người nổi tiếng trong giới công nghiệp xây dựng… Người em sau khi vào đại học năm đầu tiên vẫn học hành chăm chỉ, thi thoảng cũng viết thư về nhà hỏi thăm tình hình bệnh tật của bố. Năm thứ 2, anh đã quen biết một cô gái con nhà giàu, cả hai đã chìm đắm trong tình yêu. Người con gái này giống như một ngân hàng mà anh có tiêu mãi cũng không hết tiền, trong vòng 2 năm anh không hề cần đến một xu của gia đình, và đã thay đổi trở thành một người rất sành điệu.
Đến năm thứ 4 đại học, cô người yêu giàu có đã “bye bye” người em. Người em đã vô cùng đau khổ, suốt ngày chỉ có lên mạng, tìm trò tiêu khiển, không có tâm chí học hành, thi cử thì dựa vào quay cóp, cuối cùng cũng có được tấm bằng đại học. Người em sau khi cầm trên tay tấm bằng đại học đã về thành phố gần quê để xin việc. Cậu ta vì lòng tự trọng nên đã không muốn về gặp cha mẹ khi vẫn còn tay trắng và thất nghiệp. Thông qua trung tâm giới thiệu việc làm, cậu đã đến một công ty vật liệu xây dựng lớn để tìm việc. Không dễ gì cậu mới qua được 3 vòng phỏng vấn, cuối cùng đến vòng phỏng vấn tại phòng lãnh đạo. Khi đến lượt cậu ta, lãnh đạo vẫn không lộ diện, sau đó thư ký bước đến và nói với cậu rằng cậu đã được nhận vào làm, nhưng có một điều kiện là cậu phải bắt đầu công việc tại xưởng sản xuất làm công nhân. Khi đó cậu ta cảm thấy rất oan ức và muốn gặp lãnh đạo, khi đó cô thư ký đưa cho cậu một tờ giấy, trên đó có viết “Muốn lên thiên đường, trước hết phải xuống địa ngục”. Đọc xong cậu bất giác ngẩng đầu lên, liền thấy người anh bước vào và ngồi vào ghế Giám đốc phân xưởng, khi đó cậu cảm thẩy vô cùng hổ thẹn và không dám nhìn thẳng vào người anh sinh đôi của mình.
Trong cuộc sống của chúng ta, muốn tận hưởng ngọt bùi thì không thể không trải qua những đắng cay. Không nên hoang tưởng rằng chúng ta có thể dễ dàng mà thực hiện được mơ ước của bản thân. Bởi vì rất nhiều khi mơ ước của chúng ta nó quá xa vời, bất kể con đường nào dẫn tới thiên đàng đều phải tôi luyện trong những khó khăn ma nạn. Có như vậy chúng ta mới biết trân quý những gì mình đang có.
Theo ĐKN
Xem thêm: 4 đứa trẻ sống vắt vẻo trên dầm cầu giữa Sài Gòn không người thân.