Cô luôn trách mẹ, vì mẹ nên bố mới mất. Cô nhớ năm đó, cả nhà đã chuẩn bị quây quần bên mâm cơm tất niên gia đình rồi mà mẹ vẫn muốn bố đi chở nốt cuốc khách đó. Và thật không may bố gặp tai nạn và không bao giờ quay về nữa.
Phải năm năm liên tiếp cô không nhớ hương vị Tết có những gì. Bởi trong khi những gia đình khác đang vui vẻ bên mâm cơm tất niên thì cô lại đứng bần thần bên di ảnh bố. Và cô cũng không còn nói chuyện với mẹ từ năm đó.
Mẹ cô, người phụ nữ tần tảo. Sau khi bố cô mất, mẹ cô không đi bước nữa mà ở vậy nuôi cô khôn lớn. Tất cả những gì mẹ có, mẹ đều dành hết cho cô. Nhưng với cô, chẳng có chút động lòng nào. Cứ nhìn mẹ là hình ảnh cái chết tức tưởi của bố lại hiện về, ám ảnh cô.
Đã nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn không thể quên được. Tốt nghiệp cấp 3 xong, cô lên thành phố học. Ngày cô lên trường, mẹ muốn đi cùng cô nhưng cô không đồng ý. Cô nói không có mẹ, cô vẫn có thể lo được cho mình. Cô quay đi và chẳng để ý đến ánh mắt đượm buồn đang nhỏ nước mặn của mẹ.
Kinh tế gia đình cũng không dư giả gì nên mỗi tháng, mẹ cho gửi cho cô 2 triệu cả tiền nhà và tiền ăn.
Số tiền đó, với người thành phố có thể không đáng bao nhiêu nhưng với những sinh viên đi học xa nhà như cô thì nó lại là số tiền rất lớn. Và cô không về nhà cũng biết mẹ cũng phải rất vất vả mới có được nó. Nhưng cứ nghĩ đến bố, cô lại không thể thốt ra nổi câu thương mẹ. Cô chẳng về nhà, đã mấy tháng rồi kể từ ngày cô đi học, mặc dù từ trường về nhà đi nhiều lắm chỉ mất 3 tiếng đồng hồ. Mẹ cũng không hỏi cô và có hỏi thì cô cũng sẽ nói là do cô bận học chẳng về được.
Hôm vừa rồi, cô nghe bạn cô ở quê ở quê lên nói phong phanh rằng có một người đàn ông cùng làng nào đó đang có ý định tán tỉnh mẹ cô. Cô nghe mà thấy bực lắm. Cô định gọi điện hỏi thẳng mẹ, lẽ nào mẹ cô đã quên bố rồi hay sao. Cô thấy trong lòng khó chịu khi vừa muốn gọi điện lại vừa muốn không. Mẹ con cô, cô không nhớ là bao lâu rồi không gọi điện nói chuyện cùng nhau. Tết đã về rất gần rồi…
Bạn bè rục rịch chuẩn bị về quê ăn Tết hết cả. Còn cô, Tết không chỉ làm cô thêm nhớ bố mà nỗi oán trách mẹ lại vẫn dâng lên nguyên đầy. Còn đang đắn đo chuyện mua vé xe về sớm hay không thì mẹ cô gọi điện hỏi cô bao giờ về. Bất giác cô trả lời:
– Muốn tôi về ăn Tết thì gửi 5 triệu đồng lên đây! – Cô nói giọng khó chịu lắm
Cô cũng không hiểu vì sao khi ấy cô lại nói như vậy. Còn mẹ cô, mẹ cô lại đồng ý. Cô chỉ biết nỗi tức giận trong lòng cô lại dâng lên. Chợt nhớ tới chuyện cô bạn nói rằng mẹ cô đang có người đàn ông muốn giúp đỡ. Cô cười thầm, có khi mẹ cô lại nhờ người đó cũng lên. Cô cũng đã được nghỉ nên đáp luôn chuyến xe về nhà để xem mẹ cô xoay sở thế nào.
Nhà không có ai, đã muộn thế này rồi mẹ cô còn đi đâu được cơ chứ, hay là mẹ cô đang ở cùng người đàn ông kia. Sự giận dữ lại dâng lên uất nghẹn và cô quyết định đi tìm mẹ. Nếu đúng như những gì cô nghĩ, cô sẽ lên nhà trọ luôn, không về quê ăn Tết nữa. Nào ngờ đâu…
Hình ảnh trước mắt khiến trái tim cô nghẹn lại. Cô mặc đến 5 chiếc áo trên người, chân đi tất giày mà vẫn còn co ro cái lạnh, mà mẹ cô chỉ có manh áo mỏng manh và đang bì bõm lội dưới nước mò ốc. Nước mắt cô bất giác rơi xuống, cô đang làm gì vậy, cô đang hành hạ người mẹ hết lòng yêu thương, lo lắng, chăm sóc cho mình hay sao chứ. Cô thấy cô chẳng đáng làm con người, cô chỉ muốn tự mình giết chết mình ngay lúc này. Cô lao đến, gọi mẹ. Mẹ cô ngẩng lên:
– Ơ con đã về rồi à. Đợi mẹ chút mẹ lên ngay. Mẹ đang định mai đi gửi tiền cho con nhưng vẫn thiếu chút ít nên đang cố nốt ấy mà.
Nước mắt cô rơi lã chã, mặc cho người mẹ đang ướt cô vẫn ôm chặt lấy mẹ, cởi áo khoác ngoài khoác cho mẹ. Mẹ cô gầy quá. Vậy mà bao nhiêu lâu nay cô chỉ biết oán giận mẹ. Nhưng ngày đó, lỗi cũng đâu phải do mẹ, bố cũng muốn đi cơ mà. Cô sai, cô sai thực sự rồi. Cô lí nhí:
– Mẹ ơi, con sai rồi. Con đã về rồi đây!
Nguồn WTT