Sơn thần người ra, có gì đó trong lòng cuồn cuộn mà Sơn vẫn chưa rõ chính mình. Cuộc nói chuyện sau đó của cả hai một từ cũng không lọt khỏi tai Sơn
Hôm nay, Sơn bận rộn tối tăm mặt mày với đống tài liệu vẫn chưa được duyệt. Anh cau có và bực dọc ra mặt. Sơn chẳng thèm bắt điện thoại của ai, chỉ cắm đầu vào máy laptop làm cho xong dự án tâm huyết lần này. Từ 6h đến hơn 9 giờ tối, Sơn như kẻ quên hết mọi việc xung quanh, một mình mày mò tại văn phòng đã tắt gần hết đèn. Hoàn thành xong cũng đã gần 10 giờ đêm. Lúc đứng dậy vặn vẹo thân thể đau nhức Sơn mới tình cờ cầm điện thoại lên. Gần mười cuộc gọi của vợ. Sơn lắc đầu ngán ngẩm, vội vơ áo khoác, vừa đi vừa gọi cho vợ.
Đầu dây bên kia một hồi lâu mới bắt máy. Sơn nhíu mày khó chịu, tiếng nhạc xập xình bên kia khiến Sơn nhăn nhó. Khó khăn lắm Sơn mới nghe được giọng của Liên, vợ anh. Giọng cô bình thường, nhưng những người bên cạnh cô lại lè nhè say xỉn. Sơn cáu gắt hỏi vợ đang ở đâu, chỉ nghĩ đến cảnh cô đi đứng không vững vì bia rượu là anh lại nóng cả lòng. Anh ghét nhất chính là phụ nữ say xỉn. Cũng vì vợ bảo hôm nay là buổi họp mặt mười năm bạn bè đại học nên anh mới cho vợ đi. Anh cũng không muốn đi rước vợ, nhưng thấy cô ấy nói mãi nên đành đến rước. Một ngày đã mệt mỏi, lại phải đi đón vợ say mèm, Sơn bỗng phát cáu.
Đến nơi, là một quán ăn uống cũng sang trọng, nhưng không kém phần đông vui. Anh cứ nghĩ vợ uống chắc đã say rồi nên quyết định đi vào tìm vợ. Sơn hỏi số phòng rồi mặt hầm hầm đi vào. Quán có thiết kế hơi khó tìm phòng, lại đang rất đông khách nên Sơn cứ vòng đi vòng lại mấy hồi mới tìm ra. Nhưng trước khi rẽ sang đường đến phòng họp lớp của vợ, Sơn bỗng thấy bóng vợ phía trước. Cô đang loay hoay bấm điện thoại, hình như đang cố gọi cho anh. Nhưng điện thoại của anh thì lại đang để trong xe.
Anh định gọi Liên thì có cô nàng nào đó đã đến nói chuyện với vợ anh trước. Sơn chợt sững lại một chốc, không phải đó là Lan, cô bạn ngày trước mà Sơn từng chê với vợ là “chẳng được cái gì ngoài cái khoản chảnh chọe” hay sao? Vậy mà giờ đây khi đứng cạnh vợ anh, cô nàng nổi bần bật. Vợ anh xuề xòa, xuống sắc bao nhiêu thì cô ấy lại tươi tắn, biết ăn diện và chăm chút bản thân bấy nhiêu. Sơn thần người ra, có gì đó trong lòng cuồn cuộn mà Sơn vẫn chưa rõ chính mình. Cuộc nói chuyện sau đó của cả hai một từ cũng không lọt khỏi tai Sơn
– Sao Liên lại ra đây?
– À, mình gọi về cho chồng, mà sao gọi mãi không được, lo quá!
– Có gì đâu mà lo, cậu ta lớn rồi chứ có phải con nít đâu. Lâu ngày mới có dịp đi ăn chơi vui vẻ mà cứ cầm điện thoại miết.
– Ừ mình quen cầm ấy mà
– Mà cậu lo chăm chút mình đi chứ. Hoa khôi Liên ngày trước đâu rồi? Gì mà da dẻ nhợt nhạt, người lại đầy thịt, chút son phấn cũng không có. Cậu cứ thế này chồng tòm tèm ra đấy!
– Ôi dào, sinh con rồi là thế này mà.
– Mình vẫn chưa muốn sinh con đâu, qua ba mươi rồi sinh. Sinh xong lại như cậu thì còn gì mà sống nổi! Nản thế không biết!
Lan cong môi tự đắc, kéo dài câu cuối khiến Liên chỉ biết cười trừ, tay xoa xoa đầu ngại ngùng.
– Thế chồng cậu đâu? Anh ấy không đến rước à?
– À có chứ, có chứ
– Chồng mình nhiều khi chẳng cần gọi, tự canh giờ rồi đến luôn, mình chẳng cần phải chầu chực gọi nhắc đâu
Lúc này, Liên đã thấy Sơn đang đứng bên vách tường chỗ ngã rẽ. Cô mừng rỡ gọi chồng. Sơn cứ thần người ra, đến khi thấy khuôn mặt vui mừng của vợ cạnh bên mới giật mình. Lan thấy Sơn bèn kéo anh vào nhập hội ăn uống vẫn chưa chịu tan tiệc bên trong. Sơn không từ chối được, vào ngồi cạnh vợ. Suốt khoảng thời gian ngồi cùng bạn của vợ, Sơn cứ thấy lòng mình nóng đến khó chịu. Đến giớ phút này thì anh đã hiểu đó là gì.
Bạn bè của Liên ai cũng ăn mặc đẹp đẽ, trang nhã, da dẻ tươi tắn, rạng rỡ lắm. Còn Liên lại chỉ lấy vội một bộ váy mà cô ấy mua cách đây đã mấy năm ra mặc. Liên cũng không son phấn gì mấy, cũng chưa một lần Sơn mua tặng vợ bất kì món mỹ phẩm nào. Nhìn những cô bạn ngày trước của Liên mà Sơn đã từng gặp qua, rồi nhìn sang vợ mình, Sơn thấy có gì đó ươn ướt nơi khóe mắt. Thước phim dài trong ký ức của Sơn như chầm chậm tua lại.
Đó là hình ảnh Liên của hơn 10 năm về trước, là một hoa khôi của toàn khối khi ấy. Cô xinh đẹp, quyến rũ ở tuổi 20. Là hình ảnh anh yêu thương và chiều chuộng vợ đủ điều. Là bao lần anh hãnh diện với bạn bè khi có người yêu vừa giỏi giang lại xinh đẹp. Là anh nghĩ mình là người hạnh phúc biết nhường nào.
Còn trước mặt anh, lại là người phụ nữ ăn mặc cũ kỹ, nhan sắc đã chẳng còn mặn mà. Là hình ảnh cô ấy cúi đầu ái ngại khi bạn bè bàn đến chuyện làm đẹp, quần áo, nhan sắc. Là những lần anh bỏ mặc vợ lo toan hết mọi chuyện trong nhà. Là một lần đưa đón như hôm nay vợ cũng phải năn nỉ vài ngày anh mới đồng ý. Là những vô tâm hoàn toàn trái ngược với quá khứ
Sơn không hề để tâm suốt 7 năm qua vợ mình đã tần tiện chắt chiu thế nào. Tất cả cũng chỉ vì gia đình anh đã từng trải qua sóng gió đến mức khổ sở chật vật. Dù bây giờ mọi chuyện đã ổn định nhưng Liên vẫn chưa một lần chi tiêu gì cho bản thân. Mặc cho từng bộ đồ anh khoác trên người, đôi giày anh đang mang đều là vợ lựa chọn kỹ càng, anh một lần cũng chưa để ý rằng trong tủ đồ của vợ có những gì. Anh cũng không thắc mắc tại sao trước ngày họp lớp vợ cứ mở tủ rồi lại đóng lại trầm ngâm mãi. Anh đã không đủ yêu thương để nhận ra…
Sơn vẫn trầm ngâm một lúc lâu trước khi bước vào nhà. Liên tỏ ra bối rối
– Hôm nay có phải em làm anh mất mặt không?
Nói rồi Liên cúi đầu vuốt vuốt bộ váy cũ kỹ của mình. Sơn thấy tim mình co thắt. Tự dưng anh lại muốn ôm vợ, như những cái ôm đã lâu lắm rồi anh không dành cho cô từ thuở hai đứa còn yêu nhau
– Chính anh mới là người làm em mất mặt. Vợ ơi, em vất vả rồi. Từ nay, sẽ không thế nữa.
Liên tỏ vẻ không hiểu, nhưng cứ bị Sơn ôm ghì lấy nên cũng chẳng nói được gì. Sơn tự nhủ, cô không cần hiểu, chỉ cần anh nhận ra là đủ rồi. Và cũng thật may mắn vì Sơn đã nhận ra điều ấy, trước khi quá muộn.
…
Các ông chồng à, đừng quên rằng người vợ bên cạnh các anh ngày hôm nay chính là người các anh đã từng đắm say. Cô ấy đã từng xinh đẹp, quyến rũ khi vẫn chưa làm vợ các anh. Cô ấy chấp nhận đánh đổi nhan sắc và cả tuổi thanh xuân để cho các anh một gia đình đúng nghĩa. Đừng quên rằng vì các anh mà cô ấy trở nên “xập xệ” như lời các anh nói. Để rồi các anh lại thiết tha với những điều đẹp đẽ ngoài kia mà bỏ mặc cô ấy. Như vậy có công bằng không?
Hãy nhớ rằng, bản lĩnh của một người đàn ông không phải là có bao nhiêu tiền tài hay bồ bịch xinh đẹp. Mà đó chính là cách họ khiến người vợ đi cạnh mình xinh đẹp và hạnh phúc như thế nào. Nhớ nhé, các ông chồng!
Nguồn: Phunuvagia