Nếu bị cướp khách thì tổ chức cướp lại bằng dao búa, nếu cảm thấy yếu hơn thì chấp nhận tìm địa bàn khác để yên ổn làm ăn.
Đó là phần chìm của các cô gái làm nghề “buôn phấn, bán hương” đang gây nhức nhối cho xã hội.
Hệ lụy của nó là sự mất an toàn, khó kiểm soát, là những cuộc thanh toán đẫm máu của các nhóm giang hồ…
Bảo kê của “đào”
Đang lang thang trên đường Nguyễn Chí Thanh, chúng tôi giật mình bởi tiếng xe rú ga của một cô gái chạy sát gần buông lời mời gọi: “Đi chơi cùng em đi các anh! Không sướng không tính tiền”. Ngoái lại phía sau là một gã đi xe, đầu đội mũ lưỡi trai với gương mặt bặm trợn.
Thấy chúng tôi không nói gì, một cô ngồi sau móng tay nhuộm đen, đôi môi đỏ đậm cầm điếu thuốc phì phèo: “Mấy anh định gọi bọn khác để đi chơi à, bọn nó không nhiệt tình bằng bọn này đâu”. Đến khu vực đường Trần Duy Hưng, chúng tôi tiếp tục gặp phải những cảnh rượt đuổi và gạ tình của “gà móng đỏ”, cùng với một loạt “bảo kê” đứng dọc hai bên đường. Đôi lúc, có “đào” đứng đơn độc một mình, nép vào lề đường cầm sẵn mũ bảo hiểm, chỉ cần khách làng chơi ngã giá xong là sẵn sàng lên xe “bay đêm”.
Tạt vào một quán nước ven đường, chúng tôi tình cờ nghe được câu chuyện của một tay “bảo kê” của một cô “đào”, qua lời kể của anh ta thì tình trạng cướp khách, phá dịch vụ của các đối thủ cạnh tranh diễn ra liên tục. Theo anh ta, cuộc chiến giữa các “dịch vụ” rất ít người biết vì hầu hết các chủ “dịch vụ” đều có đông đàn em, nên đều tự xử với nhau theo kiểu giang hồ. Nếu bị cướp gái thì tổ chức cướp lại bằng dao búa, nếu thấy yếu hơn thì chấp nhận mất hết “đào”, đành tìm gái khác, địa bàn khác để làm lại từ đầu.
Mải nghe chuyện chúng tôi cũng không để ý mùi nước hoa sặc sụa của cô gái ngồi cạnh gã “bảo kê”. Nghe cách gọi của gã thanh niên kia thì cô gái tên là Ng, cô ta lên tiếng: “Thấy bọn em một ngày có thể kiếm được vài triệu đồng mọi người tưởng ngon nhưng thật ra “khoai” lắm, “tốn” nhiều mồ hôi nước mắt lắm. Mở “dịch vụ” là có mấy ông đại ca đến đòi bảo kê liền, mình cứng thì nó đòi hùn vốn bằng… vài trăm ngàn, nếu không mỗi tháng cũng phải mất vài “củ” mới yên”. Ng rít một hơi thuốc rồi kể cho tôi nghe câu chuyện về cô bạn thân tên H cũng làm cái nghề “mạt hạng” này.
Một lần H được một đại ca mới nổi mời vào một “dịch vụ” chọn 4 cô xinh nhất đi hát giải buồn. Sau khi hát và uống hết mấy két bia ở một quán karaoke trên đường Nguyễn Chí Thanh, gã đại gia bắt H vào nhà nghỉ “xả bia”. Trong nhà nghỉ H yêu cầu gã ta dùng bao cao su, bực tức nên hắn đấm gẫy 2 răng của H và nói: “Tao thích thế nào thì làm thế. Chưa đứa nào dám nói với tao như vậy”… Sau lần đó H bỏ đi đâu không ai rõ, một thời gian thấy bảo H bị nhiễm HIV.
Từ luật của gái trẻ…
Lạc lối trên những đại lộ “đen” này còn có thể bắt gặp những hàng “hot” sinh viên. Đây là chiêu bài mới của gái mại dâm với mục đích kích thích trí tò mò cũng như ham cái mác sinh viên. Và đúng như lời quảng cáo mình là sinh viên thì liên tiếp xuất hiện những tấm thẻ ghi rõ họ tên, địa chỉ, sinh viên trường nào…khách làng chơi không tỉnh táo sẽ ăn phải món “thịt lừa” của gái mại dâm. Chính vì điều này, các cô gái luôn có một đội “bảo kê” cho riêng mình, nếu khách bị lừa phát giác thì đã có “bảo kê” đứng ra giải quyết.
Chúng tôi trả tiền nước và dạo vòng quanh những con phố hoạt động của các “bướm đêm”. Nhìn đồng hồ đã gần 22g, chúng tôi quyết định tiếp cận một cô gái. Vừa tạt ngang trước mặt, lập tức cô nàng buông vài câu: “Em đang rất buồn và cô đơn, em ở gần đây anh nào muốn qua đêm với em không, để em gọi thêm con bạn em để chia lửa… không vui không tính tiền”.
Qua câu chuyện chúng tôi được biết cô gái tên là Tr, 21 tuổi, quê ở Hòa Bình, tôi ngạc nhiên: “Sao bọn em giản dị thế, trông không giống phong cách của các cô gái khác”. Tr cười nửa miệng: “Anh ơi, phải biến mình như tắc kè hoa chứ. Đi làm “dịch vụ” mà hoành tráng thì toi. Ở đâu có điện thoại là lên đường, đi đâu và gặp ai mình còn không rõ thì sành điệu chỉ mua nguy hiểm vào người”.
Lấy cớ để trì hoãn, tôi mời Tr đến quán café để nói chuyện: “Trong lúc đợi bạn em, chúng mình ra đằng kia uống nước nhé”. Cô nàng ậm ừ tỏ vẻ sốt ruột: “Con bạn em nó lề mề lắm, chắc đang đợi thằng người yêu kiêm bảo kê của nó chở đây, thằng đó gấu lắm, quanh khu này ai mà chẳng biết nó”. Theo Tr, để có được sự bảo vệ “ngầm”, mỗi đêm các cô phải nộp 100.000 – 150.000 đồng. Tr cho biết, mới đầu khi mới dạt về đây do không có người đỡ đầu nên cứ kiếm được “cuốc” nào thì “cuốc” đó bị bọn “đầu gấu” đến lột sạch.
Tr cho biết thêm: “Tháng trước ở đây em chứng kiến một cuộc thanh toán nhau giữa 2 “dịch vụ” diễn ra như phim hành động tại cầu Láng – Hòa Lạc. Lúc đó là 23g đêm, một chiếc xe máy chở 3 cô đào vừa lên đến đầu dốc thì bị 2 chiếc xe máy khác, mỗi xe 2 thanh niên đầu trọc chặn lại. Cậu thanh niên chở gái bị 2 tên nhảy xuống đập cho mấy sống dao vào mặt ngã nhào rồi bị lôi lên xe kẹp giữa 2 người chạy về hướng đường Láng”.
Tôi băn khoăn: “Sao họ không báo CA” và nhận được câu trả lời: “Chuyện thường ngày mà anh, trong nhóm đó có đứa cướp khách của bọn kia, chắc bọn nó trả thù, đấy gọi là giành lãnh địa”… Nghe đến đây như tỏ vẻ hoảng hốt, chúng tôi lấy cớ hẹn Tr hôm khác, trước lúc nổ máy tôi còn kịp rút tờ 200 nghìn đồng đưa cho Tr và không quên dặn Tr “bồi thường” cho cô bạn kia.
…Đến luật của gái già
Dễ nhận thấy, lãnh địa hoạt động của “đào” hàng dạt là những địa điểm có bóng tối phủ đầy. Lãnh địa ấy là dưới những chân cầu, công viên, lề đường… và dĩ nhiên cách hoạt động cũng đơn giản. Người “mua” kẻ “bán” cũng chỉ qua loa với nhau là có thể “bay” đêm trong những nhà nghỉ bình dân.
Nếu ở những nơi hoạt động có tổ chức, các cô gái bán dâm phải theo một quy định sẵn có, thì ở đây lại có những luật ngầm riêng. Các cô gái bán dâm ở khu vực này hầu hết là “hàng” hết “đát”, sức lực yếu, chính vì vậy, họ thường chia ngọt sẻ bùi cho nhau. Một luật bất thành văn của gái bán dâm nơi đây là “không được giành khách của người khác”. Những gái bán dâm ở đây là hàng đã “xế chiều”, vì vậy, tất cả những đắng cay, ngọt bùi của nghề bán thân, họ đều hiểu rất rõ. Chính vì vậy, khi dạt về đây, họ không muốn phải kèn cựa, giành giật như thuở vẫn còn “non tơ”.
Dù không nói ra, nhưng những cô gái ở đây ngầm hiểu và tự chia lãnh thổ, địa phận riêng. Khách đến khu vực của ai thì người đó “được hưởng”. Nếu có cô gái nào dám giành khách của người khác, khi khách đã vãn, hoặc đến sáng hôm sau, những cô gái khác sẽ kéo kẻ “phạm tội” ra để thanh trừng, cảnh cáo.
Đối với những người hai lần phạm lỗi trở lên, họ sẵn sàng cấm hành nghề tùy vào mức độ nặng nhẹ khác nhau. Tuy nhiên, thông thường, đối với “ma cũ” sẽ không có chuyện này xảy ra, mà phạm lỗi chỉ là những người mới nhập hội, khi chưa biết rõ luật.
Bên cạnh đó, các cô gái hành nghề mại dâm ở đây đều gắn kết với nhau mỗi khi có khách yêu cầu một lúc nhiều người. Họ không ngại ngần khi phải giới thiệu thêm mối cho khách. Họ còn sẵn sàng “đổi món” cho khách quen khi nhường cho các chị, em của mình.
Các “dịch vụ” gái gọi đang bùng nổ một cách tự phát và khó kiểm soát. Các chủ “dịch vụ” cho rằng họ không tổ chức hành nghề mại dâm, họ chỉ tổ chức cho các cô gái đi bấm bài trong phòng hát cho khách?! Chuyện một cô gái nào đấy “đi khách” họ không biết, cấm nhưng không cấm được và cô gái đó phải chịu trách nhiệm.
Nói vậy không lẽ các dịch vụ hoạt động mại dâm trá hình này cứ ngang nhiên hoạt động, chưa kể đến nhiều vụ gây rối trật tự công cộng, thậm chí thanh toán nhau vì mâu thuẫn giữa các chủ “dịch vụ”. Mỗi ngày có hàng nghìn cô gái xuất phát từ “dịch vụ” đi tiếp khách, không ít trong số đó nhiễm các căn bệnh xã hội nguy hiểm kể cả HIV.
Nguồn: baodatviet