Bất cứ khi nào tôi rời con tôi, cánh tay tôi đều cảm thấy trống vắng. Mặc dù bây giờ chúng đã lớn, chúng tôi vẫn ôm nhau vài lần trong một ngày. Không chỉ khi các con bị bệnh hoặc bị thương hoặc khó chịu. Mẹ con tôi muốn ôm nhau, thế thôi!
Chúng tôi ôm nhau vì, bạn biết đấy sự kỳ diệu của những cái ôm có thể chữa bệnh tốt hơn, nâng cao tinh thần nhiều hơn, là khi cảm thấy sự ấm áp của một người nào đó, mà bạn yêu mến vòng tay ôm chặt lấy bạn. Điều này càng trở nên rõ ràng và có ý nghĩa hơn với tôi vào ngày ấy, cái ngày mà tôi không bao giờ quên trong cuộc đời này, tôi đã suýt mất đi đứa con gái xinh xắn của tôi.
Khi đó, con gái tôi mới được sáu tuần tuổi, cơ thể con thật mong manh, con đã bệnh nặng do dị ứng sữa bột mà không rõ nguyên nhân. Con được mang vội vã tới bệnh viện trong xe cứu thương, cơ thể nhỏ bé của con mềm nhũn, mắt nhắm nghiền và không còn chút năng lượng sống nào.
Ngày hôm đó, tôi quyết định dành thời gian cho hai con trai của tôi. Tôi đã rất lo lắng vì từ khi sinh em gái, tôi hầu như không còn thời gian quan tâm đến chúng. Hai con trai tôi tuy không nói ra nhưng tôi biết, chúng phần nào buồn bã vì không được tôi chú ý đến. Hôm đó, tôi quyết định dẫn hai con trai ra ngoài chơi, và chúng tôi đã có thời gian rất tuyệt bên nhau. Nhưng tôi không ngờ rằng, vì không được bú mẹ mà con gái tôi suýt chết.
Tôi ra ngoài và để con gái tôi ở nhà cho người thân chăm sóc, những người không có kinh nghiệm về dị ứng sữa bột. Và tôi, cũng không thể ngờ rằng sữa bột có thể ảnh hưởng đến tính mạng của trẻ sơ sinh. Vì không thể cùng lúc vắt được nhiều sữa, nên tôi chỉ để lại ba bình sữa mẹ được tôi vắt sẵn. Lo sợ thời gian tôi ra ngoài lâu nên tôi còn cẩn thận để thêm một hộp sữa bột trẻ em, loại mà tôi chưa bao giờ thử trước đó.
Giây phút tôi bước qua cửa, tôi cảm thấy nôn nao trong lòng và linh tính mách bảo rằng có việc chẳng lành xảy ra. Khi chồng tôi trao con gái cho tôi, cơ thể mềm nhũn và con yếu ớt mỉm cười với tôi. Tôi lấy điện thoại để gọi xe cấp cứu, không chú ý đến bất kỳ lời giải thích nào, và sau đó đã dành vài phút để cố gắng cho con bú sữa mẹ.
Khi xe cứu thương đến con đã bú được một chút, và con được đưa tới bệnh viện gần nhất để cấp cứu. Tôi ôm con gái và ngồi vào xe cứu thương, tôi tiếp tục cố gắng cho con bú sữa mẹ. Cả ba chúng tôi – tôi và hai y tá – đã chứng kiến cảnh con tôi cố gắng tìm vú và khi cuối cùng con đã ngậm được núm vú và bú một hơi dài. Tất cả đều nhìn nhau mỉm cười!
Sau đó, bỗng dưng con gái tôi ngã gục trong vòng tay của tôi. Tôi đã hét lên! Tôi nghĩ rằng con gái đã bất tỉnh. Y tá kiểm tra và nói rằng con gái tôi chỉ là đang chìm vào một giấc ngủ sâu.
Chúng tôi đã dành 12 giờ tiếp theo trong bệnh viện để theo dõi và tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng cơ thể nhỏ bé của con gái đang nằm trên một chiếc giường bệnh, mặc tã sơ sinh, đủ thứ dây nhợ gắn vào ngón tay bé nhỏ và ngực đang thở phập phồng của con. Bác sĩ đã hỏi tôi có muốn dùng cũi cho con gái không, nhưng tôi muốn nằm xuống bên cạnh và được ôm con vào lòng, đứa con gái bé bỏng đáng thương của tôi.
Tôi đã suýt mất đi đứa con gái của tôi. Tôi biết phải nên làm thế nào cho con và cần thiết vào lúc này. Tôi phải ở bên cạnh con, da kề da, ôm con cho đến khi con hồi phục sức khỏe, đủ để trở về nhà.
Một nghiên cứu mới ở Úc đã thấy rằng 99% những cái ôm và tình cảm của người mẹ là quan trọng đối với quá trình chữa bệnh cho trẻ em, với 98% cho rằng những cái ôm có thể giúp trẻ hồi phục nhanh hơn trong giai đoạn bệnh.
Tôi cảm thấy sức khỏe của con gái tôi dần hồi phục, vì tôi đã ôm con trong suốt thời gian ở bệnh viện. Con gái tôi cảm nhận được tôi đang bên cạnh và tôi đã không rời đi. Tuy nhiên nếu không có sự kỳ diệu của y học hiện đại, con gái của tôi sẽ trong tình trạng nguy hiểm và có thể mất mạng.
Tôi viết lên câu chuyện này để những người mẹ biết rằng sữa mẹ là quan trọng, những cái ôm với con là tuyệt vời như thế nào. Nếu mẹ có đủ sữa cho con bú trong vòng 6 tháng thì hãy nói không với sữa bột. Trường hợp của con tôi đã cảnh báo điều đó, con bạn có thể cũng sẽ bị dị ứng sữa bột, vì bạn sẽ không bao giờ lường trước được việc đó.