Gã – một người đàn ông tuy có 2 vợ 3 con nhưng hiện tại vẫn phải chịu cảnh sống cô quạnh, trắng tay. Có lẽ, đây chính là quả báo mà gã đáng phải nhận cho tất cả những gì đã làm?
Cách đây đúng 22 năm gã đã cưới một người vợ hơn mình 3 tuổi. Mặc dù gia đình 2 bên phản đối nhưng gã vẫn nhất quyết cưới cô gái đó. Ừ thì vì tình yêu mà, tình yêu sao lại phân biệt gì tuổi tác chứ. Hai người đến với nhau đều tay trắng, gia đình nội ngoại cũng nghèo khó chẳng có gì cho đôi vợ chồng trẻ. Những ngày đầy mồ hôi và nước mắt đó, gã và vợ luôn động viên nhau “có công mài sắt có ngày nên kim”, trời sẽ không phụ lòng người có chí. Sau 15 năm chung sống với nhau, đúng như những hy vọng lúc trước khi còn khốn khó, gã và vợ đã có một cơ ngơi khang trang, có thể nói là giàu có. Và 2 người cũng đã có chung với nhau 2 nàng công chúa xinh xắn, thông minh.
Cuộc sống đổi thay và gã đã thay lòng. Gã dần chán vợ khi vây quanh gã là biết bao những cô nàng xinh đẹp mơn mởn sẵn sàng dâng hiến. Ban đầu gã chỉ nghĩ vui chơi qua đường, coi như là thưởng cho thành quả bao năm phấn đấu vất vả. Nhưng rồi gã nhìn lại con cái toàn “vịt giời” lại bỗng sinh nỗi thèm một quý tử. Và gã nảy ra ý định lập phòng nhì, bao nuôi một cô nàng trẻ đẹp để nàng sinh cho gã một thằng cu. Niềm vui vỡ òa khi cô bồ mà gã yêu nhất đã mang thai một đứa con trai. Gã gấp rút mua nhà, chuẩn bị mọi thứ đưa cô nàng lên hàng “vợ hai”. Nhưng cô nàng lại muốn làm “vợ duy nhất”, không muốn phải quỵ lụy bà vợ cả già xấu của gã.
Gã say mê cô nàng như điếu đổ, vì cô nàng không chỉ xinh đẹp lại khéo léo, quyến rũ vô cùng. Thêm vào đó, cô nàng lại đang mang thai đứa con quý tử nối dõi tông đường của gã. Hơn nữa, nhìn người vợ ở nhà vốn đã già hơn tuổi gã rồi giờ sau nhiều năm vất vả, sinh con lại càng xấu xí và cằn cỗi đi, sao xứng làm vợ cả của người đàn ông thành đạt như gã được nữa. Mấy năm nay, vợ gã biết thừa gã chơi bời hoa lá ở ngoài nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, vì thiết nghĩ đàn ông có tiền ra ngoài thật khó mà giữ mình được. Nhưng bây giờ, gã về đòi bỏ vợ lấy bồ, bồ lại đang mang thai thằng cu nữa rồi thì thật sự quá sức chịu đựng.
Nghĩ đến những ngày tháng sát cánh bên nhau, cùng san sẻ khó khăn, vất vả và cả những lời động viên, hứa hẹn của gã mà vợ gã uất ức, đau khổ tưởng chết đi được. Vợ gã cũng đã tự tử nhưng không thành mà thôi.Cuối cùng, có ai giữ được người muốn dứt áo ra đi. Gã đã thành công ly hôn với vợ. Gã cũng thấy có lỗi và áy náy nhưng rồi gã tự nhủ, gã sẽ chu cấp đầy đủ, xông xênh cho vợ con để bù đắp, như thế âu cũng là thỏa đáng rồi.
Cuộc sống của gã với người vợ mới vô cùng viên mãn và yên ấm. Kinh tế dư dả, vợ đẹp, con trai kháu khỉnh, gã còn mong gì hơn thế nữa. Nhưng có điều, vợ mới của gã không vừa mắt với vợ cũ cho lắm. Chính vì thế, gã cũng hạn chế gặp mặt vợ cũ và 2 con gái riêng. Việc gã hứa hẹn sẽ lo cho các con gái đầy đủ cũng không thực hiện được vì gã không đành lòng làm vợ mới phiền lòng.
Giá kể đời gã cứ như thế thì tuyệt vời không có gì phải phàn nàn. Có chăng chỉ là chút áy náy với vợ cũ mà thôi. Nhưng cuộc đời ai dự đoán được trước những biến cố xảy đến. Kinh tế khó khăn là tình trạng chung, công ty của gã cũng lao đao.Vợ gã đang tiêu xài thoải mái, sung sướng giàu sang quen thói, bỗng chốc phải tiết kiệm, tiêu gì cũng tính toán thì ấm ức lắm. Cô ta biết kinh tế khó khăn, nhưng chẳng phải có rất nhiều người vẫn giàu có đấy sao, có phải ai cũng rơi vào khổ sở như gã đâu. Điều đó cho thấy gã bất tài, chẳng có khả năng chèo chống. Và đến khi công ty của gã chính thức giải thể thì mâu thuẫn gia đình gã cũng lên đến đỉnh điểm. Những trận cãi vã, những lời dè bỉu, khinh thường của vợ dành cho gã khiến gã chán nản và bi phẫn cùng cực.
Và cuộc hôn nhân của gã cũng kết thúc khi vợ gã – gái một con trông mòn con mắt đã tìm được nơi nương tựa vững chắc hơn. Cay đắng hơn nữa, gã chính là người phải rời khỏi căn nhà 2 người đang ở, mà gia sản có còn lại gì đâu ngoài căn nhà đó. Bởi, căn nhà được mua và đã làm giấy cho con trai gã, giờ vợ gã nhận trách nhiệm nuôi con thì gã cũng chẳng còn lí nào để ở lại được.
Vậy là gã tay trắng ra khỏi nhà, đi rải đơn khắp nơi để xin một công việc lương thấp, rồi một mình thuê tạm căn nhà trọ nhỏ bé. Vợ gã “một đi không trở lại”, con trai còn bé nên đều nghe lời mẹ, gã có muốn thăm nom cũng khó. Mà giờ gã đến thân mình còn chưa lo chu đáo thì lấy gì mà đòi thăm nuôi con. Vợ cũ đầu tiên thì thực lòng mấy năm nay gã đã coi như không có nữa rồi, họ cũng chẳng làm phiền gã. Giờ rơi vào tình cảnh này gã cũng chẳng có mặt mũi nào quay về tìm họ. Vậy là người đàn ông tuy có 2 vợ 3 con như gã nhưng vẫn phải chịu cảnh sống cô quạnh, trắng tay. Có lẽ, đây chính là quả báo mà gã đáng phải nhận cho tất cả những gì đã làm?