Không có nỗi đau xót nào hơn nỗi đau xót của người chồng phản bội. Có nhiều người lồng lộn ghen tuông, quyết làm cho anh cho ả phải xấu mặt. Có người đàn bà ôm lấy niềm đau, tự vá víu con tim mình, cố gắng nhịn nhục, níu kéo với hy vọng con có cha, vợ có chồng, có 1 gia đình hoàn chỉnh. Còn chị, chị chọn buông tay, vì chị quá mệt mỏi rồi.
Mệt mỏi với cuộc chiến không cân sức giữa 1 bên là em, cô bồ trẻ trung, mơn mởn và 1 bên là 1 bà vợ xập xệ với 2 đứa con thơ. Vậy nên chị thua, chị ra đi, cho hai người toại nguyện, mong rằng em sẽ giữ được cái người đàn ông đó, người mà em đã cố gắng giành giựt lấy. Đối với chị, đó chỉ là 1 người đàn ông tệ bạc mà thôi.
“Gửi em! Tình yêu đích thực của chồng chị!
Cuối cùng thì chị cũng đành phải buông tay anh ấy. Thứ còn lại duy nhất chị có thể ôm vào lòng là 2 đứa con nhỏ dại và một nỗi đau thấu trời. Mọi người bảo chị dại, chấp nhận ly hôn lúc này là dâng chồng cho kẻ khác. Nhưng chị còn có thể làm gì được khi mà lúc nào anh ấy cũng nói em là tình yêu vĩ đại mà anh ấy tìm thấy muộn màng.
Chị ôm con rời khỏi nhà, nhường cái nơi từng là tổ ấm của mình lại cho em đấy. Chị mệt mỏi quá rồi. Một người đàn bà đánh đổi cả thanh xuân tươi đẹp của đời mình cho người đàn ông đó, vì anh ta mà sinh hai đứa con, chấp nhận cái thân hình xập xệ, xấu xí, nhan sắc thì già nua như chị làm sao đủ sức để giành giật với cô gái trẻ trung, mơn mởn và tươi mới như em. Chị thua… vì chị mệt mỏi quá rồi.
Chị cũng đã từng nghĩ sẽ đấu tranh, giành giật cho kì được bố của các con mình. Nhưng suốt một thời gian dài, cùng với sự đeo bám của em và sự tàn nhẫn của chồng chị, chị đã không còn sức để níu kéo. Chị sẽ không trách em bởi vì nhà đổ là do người ở không cứu vãn chứ không phải do kẻ bên ngoài đập phá… Nếu không có sự tiếp sức tàn nhẫn của chồng chị thì em cũng chẳng làm gì được. Thế nên xét cho cùng, người chị nên hận chỉ là gã đàn ông mà chị từng gọi là chồng ấy thôi.
Có lẽ trong mắt em lúc này, chồng chị là người đàn ông lí tưởng lắm. Người đàn ông đó dám sống cho tình yêu dẫu rằng để làm điều đó, anh ta sẵn sàng tống cổ vợ con mình ra đường để trọn nghĩa với người tình. Chị không biết có phải là em may mắn hơn chị không nhưng ít nhất lúc này thì em thắng rồi đấy. Tuy nhiên, cuộc đời còn dài, không ai nắm tay được cả đời em ạ, hạnh phúc hay khổ đau cứ phải tới khi nằm sâu 3 tấc đất mới dám khẳng định đời mình thế nào.
Chắc giờ em đang hạnh phúc lắm. Em cũng có lí lẽ bao biện cho tình yêu của mình, rằng tình yêu thì không có đúng, có sai… chỉ cần trái tim rung động, rằng tình yêu càng cách trở như thế mà vượt qua để đến với nhau mới càng đáng quý. Ừ thì… chị tôn trọng hết. Cái mà em và chồng chị có là tình yêu, còn những năm tháng anh chị hi sinh vì nhau, 2 đứa con nhỏ dại này… tất cả đều là vô nghĩa lí hết.
Chỉ hi vọng rằng, em ráng giữ cho được người đàn ông vĩ đại đó. Chị chẳng có hơi sức đâu mà thương em rồi sẽ khổ như chị. Nếu có ngày đó thật, đấy là cái kết mà em tự mình nhận lấy. Chị chỉ lo, ngoài kia, lại thêm một cô gái nào đó vì tin vào cái “tình yêu đích thực” ấy mà lại khổ đau.
Còn chồng chị… Không phải vì chấp nhận ly hôn mà chị nói trong sĩ diện, nhưng thực tế, đàn ông mà chỉ vì một ả đàn bà sẵn sàng đạp đổ hạnh phúc gia đình, tống những đứa con và người vợ cùng mình bao năm ra đường thì khác nào cái giẻ rách vô giá trị. Thứ như vậy, tiếc làm gì… Chị sẽ không cố nhồi nhét vào đầu các con hình ảnh xấu xí về cha nó, nhưng chị hứa sẽ cho các con thấy một hình ảnh chân thực. Phàm là người biết nghĩ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khắc họa rồi, chị không cần tô vẽ thêm chi nữa.
Chị đoán em nghĩ chị đang hằn học và tức giận… Ừ thì, đàn bà bị cướp chồng, có lồng lên như thú dữ bị thương âu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng, quả tình, sau phút giây đau thương ấy, cái cảm giác còn lại trong chị lúc này chỉ là sự nhẹ bẫng và thanh thản. Cuối cùng thì chị cũng có đủ can đảm để buông tay một gã đàn ông không tử tế với mình.
Điều cuối cùng chị muốn nói là, thứ hạnh phúc em cướp đoạt được nhớ giữ cho thật kĩ, bởi ngoài kia có bao kẻ như em lăm le chiếm lấy, mà biết đâu chừng, ngay chính người bên em cũng có ngày tự thích ra đi…”
Đây không phải tâm thư của tôi, nhưng nó nói lên đúng tâm tình của tôi cách đây 2 năm. Tôi cũng đã từng phải buông tay người đàn ông của mình. Chua xót lắm, đau đớn lắm, nhưng rồi cũng qua. Vậy nên những người phụ nữ đã từng bị phản bội như tôi hãy can đảm lên, đừng cố gắng đeo bám làm gì 1 gã đàn ông phụ bạc.
Tôi đã đứng dậy được sau đổ vỡ và giờ tôi mới thấy mình được sống thực sự, sống như mình mong ước. Thế mà có lúc tôi đã tưởng rằng người ta là tất cả cuộc sống của tôi. Thì ra tôi đã lầm, không có chồng tôi vẫn sống tốt và hạnh phúc hơn xưa. Vì vậy, thà đau một lần rồi thôi, đừng cố gắng níu kéo người đã không còn muốn ở bên cạnh mình.
Theo Webtretho