Sau khi rời Thiên Tân năm ngoái, Zhang Xiaobai nhận ra những người đồng tính không phải là hiếm.
Hồi học tiểu học, Zhang (không phải tên thật) phát hiện mình hay để ý cánh con trai. Đặc biệt sau mỗi tiết học thể dục, mỗi khi nhìn vào lưng của một bạn trai mà cậu thích, Zhang cảm thấy mê mẩn. Cảm giác đó trỗi dậy mạnh mẽ hơn khi Zhang vào cấp 3 và cậu thầm yêu một bạn cùng lớp có dáng người to cao. Lúc nào Zhang cũng muốn đến gần người ấy và rung động tâm can mỗi khi chạm vào bạn.
Đó là hồi giữa những năm 1990, khi khái niệm đồng tính luyến ái còn chưa được biết đến trong đời sống của người Trung Quốc. Zhang không thấy một ai giống mình, và anh nghĩ mình lập dị. Anh không thể nói cho cha mẹ biết vì chắc chắn họ không hiểu nổi.
“Tôi đã cố gắng giấu kín mọi người. Không ai nói với tôi điều đó là bình thường cả”, Zhang nhớ lại. “Tôi cảm thấy như mình bị bệnh”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn bè và gia đình nhiệt tình làm mối Zhang với một cô gái. Không biết cách từ chối và cuối cùng trước áp lực, anh đành cưới cô gái mà bố mẹ thích. Anh bị ám ảnh bởi những cảm giác tội lỗi. “Nếu không thể yêu cô ấy, ít nhất mình cũng có thể cố hết sức để làm một người chồng tốt”, Zhang nhớ anh đã tự nhủ như vậy. Vì vậy, để không phụ lòng cha mẹ, vợ chồng Zhang đã sớm sinh một đứa con trai sau khi cưới.
Mỗi dịp Valentine và kỷ niệm ngày cưới, Zhang đều mua hoa và quà tặng vợ, cố gắng bù đắp vật chất cho vợ. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Không có gì thay đổi trong hơn 10 năm sau đó. Nhưng rồi anh bắt đầu bước vào thế giới online, nơi trao đổi của những người đồng tính luyến ái Trung Quốc. Trong một số diễn đàn, mọi người muốn gặp mặt Zhang nhưng anh chưa bao giờ đồng ý.
Năm 2009, Zhang có chuyến công tác tới Bắc Kinh. Một đêm, sau khi rời một quán rượu, anh nhìn thấy một quán khác bên kia đường. Anh đã bắt gặp cái tên đó nhiều lần trên một diễn đàn, một “thánh đường” cho người đồng tính, giống như Công viên Dongdan, được cho là nơi tụ tập lớn nhất của thế giới gay.
Zhang biết có những nơi tương tự ở Thiên Tân nhưng nghĩ rằng quá mạo hiểm nếu anh gặp phải người quen ở đó.
Ngày hôm sau, anh tới quán bar mà không cho đồng nghiệp của mình biết. Không khí rất dễ chịu. Giống như ở các quán khác, có nhiều người đang cố gắng bắt chuyện và đùa cợt. Lần đầu tiên trong 30 năm cuộc đời, Zhang không chối bỏ danh phận của mình. Anh trò chuyện với mọi kiểu người thuộc mọi nghề nghiệp khác nhau. Có nhiều nhân viên công ty, các luật sư và người của báo chí.
So với thế giới số hóa, chạm trán trực tiếp với những gay khác là cú sốc đối với Zhang. Khi kết thúc công việc và trở lại Thiên Tân, anh quyết tâm bỏ việc. Anh nói với gia đình rằng mình muốn tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp hơn ở Bắc Kinh. Không ai hiểu tại sao. Anh liền bảo họ: “Con đã 30 tuổi rồi. Sẽ là quá muộn nếu con không nghĩ cho bản thân mình”.
Tình yêu đầu tiên
Vợ anh vẫn ở lại Thiên Tân. Họ tách biệt dần. Vợ anh cũng không còn yêu cầu anh năng phải về nhà nữa. Anh có những người bạn mới, và sau đó tìm được người yêu của mình, một kiến trúc sư cũng ở độ tuổi 30.
Đó là tình yêu đầu đời của Zhang. Giống như các cặp vợ chồng khác, họ cùng đi xem phim hay cùng nhau tới nhà hàng sau giờ làm việc. Mặc dù họ tiếp tục sống riêng biệt, Zhang quyết tâm trong mối quan hệ này. Anh cảm thấy đã tìm được một hướng mới cho đời mình. Và lần đầu tiên, anh không cảm thấy quá tệ khi là một người đồng tính. Những người bạn và đồng nghiệp của anh chấp nhận con người anh. Cuối cùng, anh cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Mọi chuyện yên ổn được khoảng một năm, cho đến năm 2010. Zhang thấy mình không thể rời bỏ bạn trai và ít trở về Thiên Tân hơn. Anh quyết định đã đến lúc phải nói thật với gia đình.
“Tôi biết mình phải thật can đảm”, Zhang tâm sự. “Với tôi quá khó để tiếp tục sống với hai cảm xúc cùng một lúc. Tôi đã chuẩn bị cắt đứt với gia đình”.
Sau dịp Tết vừa qua, Zhang mời vợ, bố mẹ đẻ và bố mẹ vợ đến ăn tối. Anh nói lên sự thật lúc bữa ăn gần kết thúc. Các ông bố không tin, và tất cả đều bàng hoàng. Sau đó, mẹ anh do bị chứng tăng huyết áp đã ngất đi. Vợ anh tát vào mặt anh rồi bỏ đi. Sau đó, anh khóc và quỳ mọp trước bố mình bên giường bệnh của mẹ, cầu xin ông tha thứ.
“Giống như một vở kịch hạng nhì trên truyền hình vậy. Cả nhà ai cũng khóc. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng điều đó sẽ xảy ra với mình”.
Vợ Zhang đòi li dị ngay lập tức và giành quyền nuôi con. Người thân sỉ vả anh, nói anh vô trách nhiệm. Anh cố gắng dùng tiền bù đắp cho tất cả mọi người. Anh để căn nhà của mình lại cho vợ và biếu tiền bố mẹ, cái giá của việc lộ mình. Bố mẹ Zhang vẫn giữ thái độ “chiến tranh lạnh” với con: mẹ anh không nói chuyện với con trai. Anh lo rồi đây con trai mình sẽ bị người khác cười nhạo khi bạn bè của nó biết cha nó là một “bóng lộ”.
Tuy thế, Zhang không nghĩ cuộc đời của anh là một thảm kịch và khuây khỏa phần nào khi ít nhất giờ đây anh cũng được sống với con người thật của mình.
Mỗi lần nghe thấy một “đồng chí” nào định lập gia đình, Zhang luôn kể cho họ nghe về trải nghiệm của chính mình: “Đừng cố giải quyết vấn đề bằng cách cưới vợ. Điều đó chỉ khiến nhiều người bị tổn thương hơn”.
Theo Vietnamnet