Mai và Trung yêu nhau đã được vài năm rồi. Mai là một cô gái dễ thương, làm cho một công ty nước ngoài lương tháng hơn chục triệu. Còn Trung chỉ là một nhân viên quèn, lương ba cọc ba đồng, lại còn phải chăm lo cho cha mẹ già.
Mẹ Mai rất tự hào về con gái mình. Mai luôn có rất nhiều người theo đuổi, trong đó có cả những chàng trai rất thành đạt, có người là Việt kiều tại Mỹ. Mẹ Mai ngỏ ý muốn cô tìm hiểu những đối tượng đó, nhưng cô từ chối thẳng thừng. Cô nói rằng cô yêu Trung và muốn lấy anh, dù cuộc sống có chút thiếu thốn nhưng hạnh phúc là được. Bố mẹ Mai ra sức can ngăn, doạ nạt cô rằng cuộc sống nghèo khó sẽ vô cùng khổ cực, rồi cô sẽ phải hối hận với lựa chọn này. Nhưng cô kiên quyết: “Con sẵn sàng đánh cược cuộc đời mình để đến với anh ấy.”
Vậy là cô bất chấp sự phản đối của cha mẹ để lấy Trung. Vì gia cảnh quá bần hàn, cô cũng không có được một đám cưới đàng hoàng, bạn bè đều cười chê, còn họ hàng thì dè bỉu. Đôi vợ chồng thuê một căn phòng nhỏ cũ kỹ vài chục mét vuông để bắt đầu cuộc sống mới.
Sau khi kết hôn, Trung không muốn sống cuộc sống tù túng như vậy nữa. Anh cố gắng và cũng xin được vào làm cho một công ty lớn. Lúc mới đầu, anh tỏ ra lóng ngóng và thực thi không tốt công việc được giao, nhưng anh đã hạ quyết tâm phải thay đổi. Hàng ngày người ta 8h vào làm, anh đã đến từ sớm tinh mơ để chuẩn bị tài liệu, tìm hiểu thông tin; người ta về từ lúc trời vừa nhá nhem, thì anh về đến nhà khi thành phố đã lên đèn, trên đường chẳng mấy bóng người qua lại. Anh tích cực học hỏi kinh nghiệm của đồng nghiệp, sếp giao việc gì cũng tận lực hoàn thành tốt nhất có thể. Vì thành tích vượt trội, trong vòng hai năm, Trung đã được đề bạt làm giám đốc ở một chi nhánh nhỏ của công ty.
Nhưng cùng với sự thăng tiến của chồng, Mai lại bị công ty cho thôi việc với lý do giảm thiểu ngân sách. Cô tỏ ra chán nản và buồn bã. Trung an ủi Mai và nói: “Em đừng lo, anh sẽ cố gắng thêm cả phần của em nữa.”
Năm năm sau ngày cưới, với số tiền tiết kiệm của mình, Trung đã mua được một căn nhà nhỏ. Vào ngày sinh nhật Mai, cô nhận được một món quà đặc biệt: một tờ giấy ghi “Vợ yêu, hai năm sau anh sẽ tặng em một chiếc xe Mercedes!” – Và anh đã thực hiện đúng lời hứa của mình.
Rồi Mai mang bầu, cũng là lúc Trung trở nên bận bịu hơn. Anh ngoài công việc chính, còn mở thêm một công ty khác.
Công việc của Trung ngày càng phát triển tốt, anh bỏ công ty cũ để dốc toàn lực cho công ty của riêng mình. Lúc này Mai đã sinh con được vài năm, cuộc sống chăm lo con cái khiến cô trở nên lôi thôi và không kiểm soát được cân nặng. Mỗi ngày cô đều ở nhà trông con, chuẩn bị cơm nước cho chồng mỗi khi anh đi làm về, chuẩn bị quần áo cho anh trước giờ anh ra khỏi nhà vào mỗi sáng… Mỗi ngày đều trôi qua như thế.
Sau mười năm, Trung trở nên giàu có và lịch lãm hơn, còn cô trở thành một “bà cô già” với cái bụng ba ngấn mỡ.
Trong lần họp mặt với bạn bè, họ có cười và bảo Trung: “Bây giờ cậu đã có mọi thứ, có tiền, có nhà, có xe, còn vợ cậu thì sao?”. Trung cười và bảo: “Còn sao nữa! Cô ấy là vợ tôi. Tất cả mọi thứ mà anh nói đều là của cả hai chúng tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhau chia sẻ và hưởng thụ.”
Một hôm, Mai nói với chồng: “Em giờ không đẹp, cũng chẳng kiếm ra tiền, tại sao anh vẫn đối xử tốt với em?”
Trung ôm vợ vào lòng và nói: “Mười năm trước, khi anh chẳng có nấy một tấc sắt trong tay, em vẫn mạo hiểm trao cả cuộc đời em cho anh. Nếu không có “hậu phương vững chắc” là em, anh cũng chẳng thể yên tâm xây dựng sự nghiệp được như ngày hôm nay. Gái có công thì chồng không phụ. Em nghĩ xem, tại sao anh lại đối xử tốt với em?”
Câu chuyện này có một cái kết có hậu như vậy, thiết nghĩ… con người ai ai cũng cần có một trái tim biết ơn…
Nguồn: daikynguyen