Tôi lấy vợ được gần 5 năm, cuộc sống vợ chồng hòa thuận. Nhưng có một điều khiến vợ chồng tôi xích mích nhiều nhất. Đó chính là mẹ của tôi. Ngày mới yêu nhau, mẹ tôi đã nói với tôi rằng mẹ tôi không thích vợ tôi chút nào cả. Vì vợ tôi là một cô gái ở vùng quê chứ không phải gái thành phố. Với mẹ tôi thì vợ tôi quả thực không phải người con gái mẹ tôi tìm. Một người con gái xứng đôi vừa lứa với tôi và gia đình tôi.
Vợ tôi, một cô gái hòan toàn bình thường. Tôi bị cô ấy cuốn hút cũng chỉ vì cô ấy là một cô gái tận tình dắt từng người già và trẻ nhỏ sang đường trong chiếc áo tình nguyện màu xanh. Tôi làm sao mà có thể quên được cái bóng dáng nhỏ nhắn nhưng cực kì cuốn hút đó. Với tôi em thật sự là cô gái khiến tôi si mê ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thế rồi tôi quyết tâm cưa bằng được cô gái đó và cuối cùng sau nửa năm dành thời gian tiếp cận tôi mới được em chấp nhận tình cảm của mình. Vẫn cứ nghĩ mọi chuyện sẽ yên ổn. Tôi là chàng trai sống thành phố nhưng là con một của mẹ tôi. Bố tôi đã mất từ lâu rồi, vì thế từ bé đến lớn cái gì tôi cũng nghe lời mẹ hết. Lần này đưa Hoa về tôi thật sự sợ hãi khi mẹ tôi lập tức chê bai em ra mặt.
Sau đó bà còn khiến em và tôi phải hoàn toàn chia cách. Tôi giận mẹ nhưng vẫn phải chấp nhận. Thế rồi cái duyên cái số lại cho tôi và em gặp nhau thêm 1 lần nữa, tôi đã nhất quyết cưới bằng được cô gái ấy về nhà. Mẹ tôi ghét em lắm, cực kì ghét em. Nhưng vì sự chân thành của tôi, chính cái sự thiết tha của tôi đã khiến bà miễn cưỡng chấp nhận em làm con dâu của mình. Từ đó em trở thành vợ tôi và cũng chính từ đó em bắt đầu phải chịu những chuỗi ngày kinh khủng nhất khi bị mẹ tôi hành hạ.
Tôi cứ nghĩ mình lấy vợ về thì vợ mình sẽ thoải mái thôi. Nhưng đâu có ai ngờ được mẹ tôi càng ngày càng ghét vợ tôi đến như thế. Chỉ cần vợ tôi làm sai điều gì là mẹ tôi bắt đầu chì chiết và mắng mỏ. Tôi tức giận lắm, càng nghĩ càng tức giận nhưng cũng không thể làm gì giúp vợ. Chỉ cần tôi bênh vợ 1 câu là mẹ tôi lại càng được cớ chửi bới cô ấy. Mỗi lần như thế vợ tôi đều nín nhịn và can tôi đừng cãi nhau với mẹ.
Vợ chồng tôi cưới nhau không kế hoạch gì mà đến tận 4 năm sau vợ tôi mới có bầu. Thử hỏi một người mẹ chồng luôn ghét bỏ con dâu như thế sẽ làm gì khi cô con dâu ấy chẳng thể có cháu cho mình. Tôi tin vợ tôi ngày nào cũng bị mẹ nói này nọ. Vì đêm nào tôi cũng thấy cô ấy khóc. Chỉ có điều vợ tôi không nói cho tôi mà thôi. Có cả những hôm mẹ tôi mắng xa cả vào mặt vợ rằng: “Cái loại đàn bà mà không biết đẻ, cô không định sinh cháu cho tôi chứ gì” hay cả những câu như: “Mày không sinh được cháu cho tao thì mày ra khỏi nhà cho thằng Tùng nó cưới vợ mới đi”. Vợ tôi cứ nghẹn ngào khóc. Đó chỉ là những việc tôi biết, tôi chứng kiến mà thôi.
Cuộc sống vợ chồng tôi căng thẳng chỉ vì mẹ tôi. Mẹ có 1 mình tôi, giờ bỏ đi thì tôi lại là con bất hiếu, mà cứ ở vậy thì vợ tôi lại khổ quá. Vợ tôi có đứa con đầu lòng khi về làm dâu được đúng 4 năm mới mang bầu. Người ta được nghỉ ngơi suốt thời gian ở cữ. Nhưng vợ tôi thì không hề như vậy. Cô ấy phải làm tất cả mọi việc, từ nhỏ đến lớn cô ấy đều cố gắng làm hết sức mình. Ở cữ người ta béo tốt thì vợ tôi càng ngày càng đen đi, gầy hơn.
Tính ra vợ tôi mới sinh cháu được chừng 2 tháng thì không kể 1 việc gì vợ không phải làm cả. Tôi buồn vì mẹ lắm nhưng cũng không thể nói được. Cho đến ngày hôm đó, vợ tôi sau khi sinh con lại bị dị ứng với dầu rửa bát. Thế mà ngày nào mẹ cũng bày biện một đống bát cho vợ rửa đã đành. Đỉnh điểm của ngày hôm đó, khi tôi tỉnh dậy vào lúc 1h sáng. Tôi nhìn thấy vợ đang cặm cụi rửa bát rồi chồng lên. Tôi nhìn vợ đang vừa rơm rớm nước mắt vừa rửa liền hỏi:
– Sao giờ này vợ còn làm việc này?
– Dạ, mẹ, mẹ bảo vợ là bát còn mùi xà phòng, chưa sạch nên vợ rửa lại.
Tôi tức giận lôi hết bát xuống đập vỡ tan tành. Nghe thấy tiếng động mẹ tôi cũng chạy vội ra xem rồi hốt hoảng quát:
– Mày làm gì thế hả cái con nhà quê kia, mày có biết đống bát đấy bằng cả gia tài nhà mày không?
– Mẹ, mẹ thôi đi. Mẹ đừng hành hạ cô ấy thêm nữa có được không? Là còn đập đấy, mẹ hành hạ cô ấy bằng ấy năm còn chưa đủ sao?
– Tao hành hạ gì nó chứ? Con trai cứ bênh vợ chằm chặp, chẳng còn biết đến mẹ mày là gì nữa rồi… – vừa nói mẹ tôi vừa ôm mặt khổ sở rồi khóc.
ôi nhìn hai người phụ nữ bên đời mình càng nghĩ càng thấy bất lực, nhìn vợ mà tôi bật khóc vì thương cô ấy. Tôi vẫn bế con và dắt tay vợ ra một nhà nghỉ gần đó để ngủ. Tôi thật sự không thể chịu nổi cái tính vô lý của mẹ nữa rồi. Hiện giờ mẹ tôi chỉ có 1 mình ở nhà, nhưng còn vợ tôi cô ấy đã hi sinh suốt 5 năm qua mà vẫn chưa được mẹ tôi chấp nhận. Xin hãy cho tôi lời khuyên làm sao cho vẹn cả đôi đường.