Bảy năm dấn thân làm trai bao cho khách làng chơi, cũng là ngần ấy thời gian Đ. “lên hương” nhờ đồng tiền bo hậu hĩnh của những người “cùng dấu”, hoặc những phụ nữ lắm tiền nhưng thiếu tình.
Dẫu vẫn biết đó là nghề mạt hạng, nhưng Đ. không sao dừng lại được vì đã quen với cách tiêu xài phóng túng. Để rồi sau những đêm quằn quại trong những vòng tay ê chề, là những lời thương thân trách phận giày vò lương tâm – một vòng quay không lối thoát.
“Tín hiệu” trong nghề
Chẳng khó khăn mấy tôi gặp được T.N.Đ. – một “điếm đực” mua vui cho người đồng tính nam có thâm niên trên 7 năm ở khu vực miền Đông Nam bộ. Đ. bước vào quán cà phê ở siêu thị Lotemak Vũng Tàu trong dáng sinh viên trẻ.
Vai đeo cái túi xắc, tay đeo đồng hồ da, mặc quần bò và áo thun đen. Dù đã biết trước người đối diện mình là thuộc giới tính thứ ba, nhưng tôi không thể tìm thấy một điểm nào trên người gã sự õng ẹo hoặc yếu ớt. Ngược lại, gã rất ga lăng và thuộc dạng “men xịn”, ngoại trừ bông hồng đỏ nổi rực trên nền áo đen giữa ngực.
Thấy tôi nhìn hình bông hồng trên ngực áo, Đ. giải thích: “Đó là tín hiệu cho khách biết thôi mà anh”. ”Nghĩa là sao?” – Tôi hỏi.
Đ. phân trần: “Thông thường chẳng có thanh niên nào mặc cái áo màu đen bó sát có bông hồng ở giữa ngực cả. Bông hồng như tín hiệu cho khách biết mình đi làm khách. Nếu đi khách là nữ, thì mặc áo da đen khoác ngoài, trong là áo ba lỗ trắng, quần bò. Khách là nam hoặc mấy anh gay thì mặc như em nè. Mà cái này em đặt người ta thêu đó anh, chứ mua làm gì có”.
Vừa nói, Đ. vừa lấy điện thoại trong túi quần ra khoe với tôi cái áo thun trắng cũng có bông hồng đỏ chót trước ngực.
“Người bình thường không để ý, chứ người đồng tính nhìn sẽ biết ngay anh à. Một thằng đàn ông mặc áo có bông hồng giữa ngực, người trong giới nhìn sẽ biết, họ sẽ đến bắt chuyện với mình liền”, Đ. cho biết thêm.
Để “moi” được thông tin từ gã “điếm đực” này, tôi đã mời Đ. vào quán phở Bắc Hải trên đường Nguyễn An Ninh, TP Vũng Tàu làm vài chai, thì Đ. bảo: “Thôi anh ơi, em không nhậu đâu. Nhanh đi anh, em còn về Sài Gòn nữa. Trời tối không còn xe đâu”.
Tôi trấn tĩnh: “Làm vài ly cho có cảm xúc. Xong việc, tý anh chở em ra bến xe. Đừng lo”. Đ. bất đắc dĩ theo tôi vào quán. Tôi hiểu làm cái nghề như Đ., chẳng ai muốn nhậu với khách, trừ người đó thân thiết, hoặc “bồ ruột”. Bởi họ chỉ muốn khi gặp nhau rồi vào nhà nghỉ để nhanh chóng kết thúc “hợp đồng” và ra về an toàn. Mặt khác, họ sợ bị lộ thân phận nên từ chối nhậu, dù khách yêu cầu.
“Lần đầu em bán đời trai”
Bia rót ra ly. Một đĩa lạc rang nhỏ, mắt Đ. bỗng dưng sáng quắc nhìn tôi, nói: “Em ít khi nhậu với khách lạ lắm anh.
Với anh là người đặc biệt của em đấy”. Biết “cá đã cắn câu”, tôi vỗ về: “Em men anh mới gọi chứ. Hôm nay anh em mình vui thoải mái nha. Lần này còn có lần sau”. Như hiểu được ý tôi, Đ. nâng ly uống một hơn cạn sạch. Khi men bia đã ngà ngà, Đ. không ngần ngại kể về đời trai của gã.
7 năm trước, lúc đó Đ. mới 18 tuổi. Sau học xong cấp ba, miền quê gió cát Quảng Bình nghèo khó quanh năm người dân quần quật “cắm mặt” vào cát mà không đủ sống. Cái nghèo đeo bám đã khiến không ít người bỏ quê vào Nam kiếm kế sinh nhai.
Trong những người Nam tiến ngày ấy, có Đ. – một cậu thanh niên nhút nhát, hiền lành quê mùa như đất. Huyện Nhà Bè là nơi Đ. dừng chân sau 2 ngày đêm hành trình trên xe khách. Sau 3 ngày ở nhờ nhà một người chị họ, Đ. được giới thiệu đến phụ quán cà phê trên đường Huỳnh Tấn Phát với lương 3 triệu đồng/ tháng.
“Cuộc đời em không rẽ ngã nếu như không có buổi tối hôm đó. Bây giờ nghĩ lại thấy cũng tại mình chứ chẳng tại ai”, Đ. nói bâng quơ. “Có gì em cứ tâm sự với anh, đừng ngại”, tôi động viên. Như được cởi tấm lòng, Đăng bắt đầu kể lại.
Buổi chiều hôm ấy, có người đàn ông trạc tuổi 40 đến quán cà phê. Anh ta gọi ly cà phê đen và bao thuốc ba số năm. 4 giờ chiều, quán vắng khách, người khách kia yêu cầu Đ. ngồi nói chuyện với họ. Sau khi bắt chuyện làm quen và hỏi han tiền lương, anh ta bảo “Đẹp trai như em làm ở đây uổng lắm. Em muốn kiếm nhiều tiền không, anh giới thiệu cho”.
Thoạt đầu Đ. cứ ngỡ vị khách đó nói đùa, nhưng khi anh ta đưa ra cuốn Album có những tấm hình sexy, những cảnh “mây mưa” nóng bỏng thì Đ. tin rằng anh ấy nói thật.
Thấy Đ. ngạc nhiên, người khách kia “bồi” thêm “mỗi lần đi kiếm cả tiền triệu đấy. Mà em có mất mát gì đâu. Sướng lại được tiền nhiều”. “Lần đầu tiên em nhìn thấy cảnh làm tình trong ảnh, em thấy xấu hổ quá. Nhưng cũng tò mò muốn xem”, Đ. kể lại.
– Em có đồng ý không?
– Lúc đó em từ chối thẳng thừng. Trước khi ông ta rời quán còn đưa cho em cái call có số điện thoại. Ông còn bảo: “Em cứ suy nghĩ. Khi cần gọi cho anh, anh đến liền”, Đ. kể lại.
Thời gian trôi nhanh, nhoằng một cái đã hết một tháng. Dù rất nhớ nhà, nhớ mẹ nhưng Đ. cũng chỉ xin bà chủ gọi điện về quê một lần từ máy điện thoại bàn. Tháng lương đầu tiên Đ. chỉ nhận được một nửa mà không phải 3 triệu như “hợp đồng miệng” đã rao giá từ trước. Bà chủ nói trừ tiền ở, tiền ăn hết một nửa. Nửa còn lại, Đ. gửi về cho mẹ ở quê mua ngói lợp nhà. Hôm lấy tiền lương, cả đêm Đ. trằn trọc không chợp mắt. Nếu cứ làm công cho quán cà phê này tháng 1,5 triệu đồng, bao giờ mới ngẩng mặt lên được?
“Lúc đó, em đã nhớ đến người khách nọ. Em nghĩ đến lời đề nghị của ông ấy. Em mường tượng ra số tiền mà em có trong tay, dù em chẳng hiểu phải làm gì cho ông ấy.
Chiều hôm sau, em đã gọi điện cho người khách nọ xin được giúp đỡ. Ngay tối ấy, em leo lên xe để ông ta chở đi. Anh biết ông ấy đưa em đi đâu không?”.
Đ. nhìn tôi rưng rưng rồi nói: “Đến nhà ông rồi làm tình cho ông ấy. Lần đầu tiên em bán đời trai cho một người đàn ông xa lạ gần bằng tuổi bố mình. Thực ra lúc đó ông cho em uống say, lại xem phim kích dục, nên chẳng biết gì. Ông biểu sao em làm vậy. Khi tỉnh dậy, em đã ôm mặt khóc, muốn thoát khỏi nơi đó ngay mà không sao ra được. Đấy, chuyện làm trai bao của em bắt đầu từ đó đấy anh”, Đ. chua xót phân trần.
Chồng làm “điếm đực”, vợ làm “bướm đêm”
Từ đó, Đ. dấn sâu vào con đường “điếm đực”. Những năm đầu tiên, Đăng đi khách chủ yếu là nữ giới. Đó là những phụ nữ lắm tiền nhưng khát tình tuổi sồn sồn. Có người bằng tuổi mẹ Đ., vậy mà mỗi lần “hành sự”, họ vẫn muốn gọi Đ. là anh xưng em mùi mẫn. Có ngày Đ. tiếp 10 “ca” được cả chục triệu đồng.
“Làm cho phụ nữ mệt lắm anh. Nhu cầu các bà cao lắm, một mình không xi nhê gì đâu. Có bà bắt làm đủ kiểu, em không chịu nổi. Làm cho đàn ông thích hơn, nhất là mấy chú lớn tuổi. Nhiều khi, họ chỉ ôm hôn qua loa là đã “hết tiền”. Còn với mấy anh gay thì có mệt, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu so với làm cho mấy bà dư cân, thừa thịt”, Đ. chia sẻ.
Sau một ngày “lao động xác thịt” mệt nhoài trở về lúc 4 giờ sáng, Đ. lao vào ôm chăn ngủ trong phòng trọ tồi tàn. Vốn là trai thẳng, nên mỗi lần đi khách dù cố gắng mấy cũng chẳng có cảm hứng với đàn ông.
Tuy nhiên, do khách trai đi dễ hơn và tiền kiếm được nhiều hơn nên Đ. nghiêng về đi khách cho người đồng tính.
Và để trải lòng sau những lần đi khách trở về, Đ. đã cặp với Hiền- một cô gái giang hồ trẻ tuổi quê tận Gia Lai. Chẳng biết từ sự thông cảm hay vì tiền, mà Đ. và H. sống với nhau như vợ chồng. Đ. đưa tấm ảnh một cô gái mặc hở hang khoe: “Vợ em đó anh. Nó hay ghen lắm”.
– Cô ấy có biết em làm nghề này không?
– Có biết
– Biết cả em làm call boy à?
– Vâng. Nhưng nếu em đi khách là phụ nữ thì nó ghen lắm. Nó biết em là trai thẳng nên rất ghen khi đi khách nữ. Mỗi lần đi khách về, tiền em đều đưa cho nó cả. Khi tôi hỏi: “Em dùng đá đúng không?”, Đ. hơi bối rối nhìn tôi rồi thú thật: “Vâng, nhưng em chơi ít lắm. Tối qua em đi bar đến ba giờ sáng mới về. Mệt nhưng kiếm được tiền nhiều. Vợ em nó cũng đi khách. Tiền về nó giữ hết. Thực sự em yêu vợ em lắm, nên làm được bao nhiêu đều đưa nó giữ cả. Lúc không có tiền, em cảm giác nghẹt thở, vì nó giận hờn”.
Cách đây vài bữa, tôi gọi điện cho Đ. thì cậu ta bảo: “Em đang ở Hà Nội anh ơi. “Ngoài đó nhiều khách không”- tôi hỏi. Đ. trả lời “Không. Bèo lắm, chỉ có 700-800k à. Trước khi ra đây, em đi khách ở Nha Trang 3 triệu lần”
Theo số điện thoại, tôi vào Facebook của Đ, một loạt ảnh gợi dục hiện ra trên màn hình điện thoại. Có những hình Đ. ngồi gục bên ly rượu, có hình Đ. nhìn theo một cô gái hình đen phía trước cùng với lời than vãn: “Mẹ ơi, con chỉ còn mình mẹ”, “Chồng làm điếm đực, vợ làm bướm đêm”…
Theo CAND