Nhi có nằm mơ cũng không thể ngờ được, chỉ đúng một tháng từ ngày Dũng đưa cô tới bệnh viện bỏ đi giọt máu của hai người, anh lạnh nhạt nói ra lời chia tay.
Nhi và Dũng yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Hai cô cậu sinh viên xa gia đình, thiếu thốn tình cảm đã tìm thấy sự an ủi, động viên và hơi ấm từ nhau. Tình yêu lúc ấy trong sáng và vô tư vô cùng. Nào ai quan tâm nhà anh có điều kiện hay không, bố mẹ em làm nghề gì. Chỉ là thấy hợp nhau, thế là yêu thôi.
Năm thứ 3 Đại học, Nhi sợ hãi, hoang mang tột độ khi phát hiện mình có thai. Hai người những lúc bên nhau đã không làm chủ được mình, cũng chẳng biết phòng tránh. Dũng cũng hoảng lắm. Bây giờ làm sao mà cưới? Học hành dang dở, gia đình không có điều kiện, lấy gì nuôi con, rồi cuộc sống sẽ đi về đâu? Nhi nghĩ đến bố mẹ vun vén cho mình đi học, giờ lại lấy chồng sinh con thì khác gì hất hết công lao, tâm huyết của bố mẹ xuống sông xuống bể. Cuối cùng cả 2 đi đến thống nhất sẽ bỏ đi cái thai này. Dũng đưa Nhi tới một phòng khám tư tồi tàn để bác sũ làm một vài thủ thuật, kết thúc một mối lo ngay ngáy.
Năm thứ 4 Đại học, giữa lúc bộn bề khóa luận tốt nghiệp, Nhi lại phát hiện mình có thai. Cũng bởi Dũng không muốn dùng bao cao su mà lại “xuất ra ngoài” với lời đảm bảo “em yên tâm không thể có thai được đâu”. Nhi sợ hãi vô cùng. Dũng thì vẫn một mực không muốn giữ lại đứa con vì “mọi thứ đã ra đâu và đâu đâu em”. “Anh hứa, khi nào có công việc ổn định, sẽ cưới em làm vợ. Mình rồi sẽ có những đứa con khác mà, em yên tâm”, Dũng nói như đinh đóng cột. Nhi ngậm ngùi chấp nhận, vì bản thân cô giờ không lo được cho con, Dũng cũng chưa, vậy sinh con ra thì biết làm thế nào?
Ra trường đi làm được 1 năm, lúc công việc của 2 người vẫn chưa ổn định thì Nhi một lần nữa có bầu. Rõ ràng cô đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nhưng chẳng hiểu sao vẫn “dính”. Có lẽ cô để thời gian lâu, nên hiệu lực của thuốc giảm tác dụng. Nhi vừa lo, nhưng trong lòng cũng le lói tia mừng rỡ. Dù thu nhập chưa ổn định, nhưng ít ra đã đi làm, có lẽ cô và Dũng sẽ không phải bỏ đứa con này đi nữa.
“Bây giờ tháng nào anh cũng phải gửi tiền về cho bố mẹ sửa sang nhà cửa với để bà nội chữa bệnh, bản thân anh còn phải chi tiêu tằn tiện mới đủ sống. Giờ thêm một đứa trẻ, anh thực sự không cáng đáng nổi. Em có lo được không? Nếu em lo được thì hãy giữ lại! Bây giờ anh cũng chưa có tiền làm đám cưới đâu, anh đang muốn điên đầu về tiền đây, em lại tặng cho anh thêm một mối lo to tướng này nữa”, Dũng cáu kỉnh nói. Nhi buồn vô cùng, khóc như mưa. Đúng là hoàn cảnh của hai người không sáng sủa gì, nhưng chẳng lẽ hết lần này tới lần khác phải bỏ con đi hay sao?
Dũng thấy người yêu khóc thì lại quay ra ngọt nhạt dỗ dành, hứa hẹn đủ điều. Cuối cùng, Nhi tiếp tục gật đầu đồng ý với phương án phá thai của bạn trai. Lần thứ ba bỏ thai, Nhi tự hứa với lòng mình, nhất định sẽ không có thêm lần nào nữa. Nếu có mang thai, thì bằng giá nào cô cũng sẽ giữ con lại.
Hai năm sau, lúc này Dũng và Nhi đã bên nhau được sáu năm. Bao đắng cay, vất vả, bao ngày tháng cực nhọc, bao thiếu thốn khó khăn đã cùng nhau vượt qua. Nhi tưởng như mình sẽ gắn bó với Dũng không xa rời. Anh sẽ là chồng cô, không thể là ai khác được. Chính vì thế khi biết mình một lần nữa mang thai, cô vui mừng khôn xiết. Hiện tại tuy cô và anh chưa phải có điều kiện gì, nhưng nuôi một đứa trẻ, hai người cũng đủ khả năng rồi.
Thế nhưng Dũng chả hề vui mừng tẹo nào với cái tin ấy. Anh trầm ngâm một lúc lâu rồi cất giọng chán chường: “Đàn ông là phải phấn đấu sự nghiệp trước, rồi mới nghĩ tới thành gia lập thất. Bây giờ anh đã có gì trong tay đâu…”. Nhi ngầm hiểu ý tứ của Dũng. Nước mắt cô rơi lã chã, cô khóc cho thân phận mình, khóc cho đứa con xuất hiện mà không được bố nó chào đón. Cuối cùng Dũng thở dài, nói sẽ thưa chuyện với bố mẹ anh khiến tâm trạng của Nhi trong phút chốc vui vẻ hẳn lên. Cô sắp được làm vợ anh rồi!
Nhưng mấy hôm sau, Dũng không kiên nhẫn nói với Nhi: “Bố mẹ anh không chấp nhận một cô con dâu có chửa trước. Hàng xóm láng giềng biết sẽ cười vào mặt gia đình anh khi có một cô con dâu không gia giáo. Ở quê rất trọng sĩ diện, vì thế bố mẹ anh không nhượng bộ đâu. Nếu em còn muốn lấy anh, thì em phải bỏ cái thai đi, cuối năm mình sẽ cưới. Còn nếu em muốn giữ lại, thì một đám cưới là điều không thể nào đâu!”.
Nhi như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. Lời Dũng nói, khác gì bắt cô chọn giữa anh và con. Cô làm thế nào để quyết định được đây? Nhưng Dũng không cho cô thương lượng. Anh lấy bố mẹ ra để làm lí do ép cô. Cuối cùng, Nhi đành cắn răng một lần nữa bỏ con đi, để chọn lấy Dũng. Cô nghĩ đến đám cưới vào cuối năm với Dũng mà tự an ủi bản thân mình. Nhất định cô và anh sẽ có những đứa con xinh xắn khác, nhất định là thế!
Nhi có nằm mơ cũng không thể ngờ được, chỉ đúng một tháng từ ngày Dũng đưa cô tới bệnh viện bỏ đi giọt máu của hai người, anh lạnh nhạt nói ra lời chia tay. “Xin lỗi em, anh yêu người khác mất rồi”, Dũng buông lời ngắn ngủn rồi quay ngoắt đi không dây dưa gì thêm, mặc kệ Nhi gào khóc trong điên dại vì quá sốc và đau đớn. Sau đó Dũng công khai rầm rộ bạn gái mới của mình, là con gái của trưởng phòng công ty anh ta, người anh hết lòng theo đuổi mấy tháng nay.
Vậy ra tất cả đều là những lời dối trá để cô ngoan ngoãn đi bỏ cái thai – chướng ngại ngáng chân anh ta đến với tình mới, hơn đứt Nhi về điều kiện và sẽ là bệ phóng lí tưởng cho sự nghiệp của anh ta. Vậy ra người đàn ông cô yêu hơn chính bản thân mình sáu năm nay lại là một con người như vậy. Sáu năm yêu nhau, bốn lần bỏ con, giờ cô còn lại gì, có chăng là một vết thương sâu hoắm không bao giờ lành miệng…
Nguồn afamily