Tôi muốn chuộc lại những lỗi lầm trong quá khứ mà sao khó quá. Tôi cũng có những nỗi khổ tâm riêng của mình nhưng thật khó để mọi người có thể hiểu và thông cảm cho tôi.
Ngày đó, vợ chồng tôi quá nghèo, cuộc sống lo ăn từng bữa còn thiếu hụt trước sau. Khi tôi mang bầu, ăn còn không dám ăn chứ đừng nói đến dám chi tiêu gì cho bản thân. Cuộc sống nghèo khó, khốn khổ đó cứ mãi đeo bám khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Tôi rất yêu thương chồng con nhưng chẳng lẽ cứ để con cái phải chịu thiệt thòi như thế mãi sao?
Trước khi lấy chồng, tôi đã được sếp để ý và anh cũng theo đuổi tôi nhưng tôi lại lựa chọn chồng mình. Tôi chưa bao giờ hối hận với sự lựa chọn của mình, nhưng cuộc sống thực tế không như mộng mơ. Những khó khăn, túng thiếu khiến vợ chồng tôi cứ phải lo lắng, không còn thời gian mà yêu thương nhau, cãi vã cũng bắt đầu nảy sinh.
Lúc này, sếp tôi vẫn có tình cảm với tôi, anh đã gợi ý thẳng với tôi rằng hãy theo anh để anh có thể bù đắp và mang lại cho tôi cuộc sống ấm no đầy đủ, con tôi cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi so với chúng bạn. Lúc đầu, tôi vẫn không chấp nhận nhưng sau đó khi hai vợ chồng ngày càng có nhiều mâu thuẫn xung quanh chỉ vì cái nghèo khiến tôi đã ngã vào vòng tay của sếp.
Tôi biết tội lỗi mình gây ra sẽ không có gì biện minh được nhưng tôi phải nhắm mắt nhận lời anh vì tôi muốn cuộc sống của bản thân được thay đổi. Tôi sẽ có tiền để chu cấp cho con cái vì anh đã hứa với tôi như vậy.
Sau khi bỏ chồng, tôi không được mang con theo vì chồng cũ tôi không cho phép, hơn nữa, về nhà chồng mới tôi cũng không tiện mang con vì gia đình anh không biết tôi có con riêng. Anh đã cho con tôi một khoản mà cả đời có lẽ không bao giờ tôi có thể cho con mình. Tôi biết ơn chồng mới vì anh yêu thương tôi thật lòng, tôi và anh cũng đã có con với nhau, mỗi khi nhìn đứa bé được đi đây đi đó, được cả cha mẹ yêu thương tôi lại chạnh lòng nghĩ về đứa con với chồng cũ.
Chồng cũ tôi vì tự ái nên chưa bao giờ nhận tiền trợ cấp từ tôi. Hiện giờ, hai bố con họ cũng đầy đủ hơn xưa. Nhưng con tôi giờ đã đủ khôn lớn để nhận ra cái sai trái của mẹ nó ngày đó. Đứa trẻ hầu như không nói chuyện với tôi, cũng không bao giờ nhận quà cáp từ tôi khiến tôi vô cùng đau khổ.
Thật sự, tôi rất khổ tâm và dằn vặt lương tâm vì chồng cũ tôi tuy là đàn ông nhưng anh đã rất chịu thương chịu khó để nuôi dưỡng đứa nhỏ ngay từ khi còn bé như vậy. Anh cũng không hề đi bước nữa vì sợ đứa bé sẽ phải chịu cảnh thiệt thòi nếu anh lại có thêm con riêng.
Tôi bây giờ có tất cả mọi thứ, tôi muốn được bù đắp cho con không thể về mặt tình cảm thì có thể về vật chất. Tôi mong con tôi có cuộc sống đầy đủ, không phải trải qua cái nghèo khó vất vả mà ngày xưa tôi đã phải trải qua. Chẳng lẽ việc làm của tôi là không thể chấp nhận được? Nếu ngày đó tôi vẫn quyết tâm sống tiếp như vậy liệu bây giờ cuộc sống gia đình tôi sẽ ra sao? Tôi phải làm gì để con tôi có thể tha thứ cho lỗi lầm của mẹ nó?
Nguồn Tin tức online