Rất mộc mạc và chân thành, bức thư của người chồng này gửi cô vợ câm đã thu hút sự quan tâm của cộng đồng mạng, với hơn 23.000 like và 5.000 share. Không ít người bày tỏ sự ngưỡng mộ khi người vợ may mắn có được anh chồng như vậy.
Anh Trần Thanh Hải (sinh năm 1989, Bình Tân, Sài Gòn) hiện đang làm nghề makeup. Còn vợ anh sinh năm 1992 là người Huế. Hai vợ chồng anh Hải quen và yêu nhau từ những tô bún hủ tiếu. Vợ anh từ Huế vào Nam làm ăn và bán hủ tiếu. Vì đem lòng thầm thương trộm nhớ chàng trai Sài thành nên vợ anh mỗi sáng lại mang hủ tiếu cho anh ăn. Khi đó hai hàng ở gần nhau.
Thấy cô gái xinh đẹp, hiền lành lại chăm chỉ chịu khó và đặc biệt thương mình theo một cách riêng nên anh Hải thương cô gái Huế đó lúc nào không hay.
Bức thư anh viết tặng vợ kể lại câu chuyện tình yêu của anh khi vượt qua nhiều chông gai, từ sự phản đối của cha mẹ cho tới sự mặc cảm của người vợ chỉ vì cô bị câm. Dù vậy, anh vẫn quyết bảo vệ tình yêu của mình vì với anh, vợ anh là người con gái dịu dàng, chân thành khiến anh muốn cả đời bao bọc, che chở.
Xem bức thư, nhiều người cũng thấy hình ảnh của mình trong đó khi thấy hình ảnh người vợ ngồi chờ mòn mỏi chồng đi nhậu đến quên cả đường về, nỗi lo lắng của người vợ với hàng trăm cuộc gọi đôi khi có thể khiến cho các ông chồng bực bội vì thấy bị làm phiền. Thế nhưng, anh chồng trong bài thì lại thấy thương vợ hơn khi hiểu rằng vì mình mà vợ lo lắng đến mất ăn, mất ngủ.
Dưới đây là nguyên văn bức thư anh Trần Thanh Hải viết tặng cô vợ yêu của mình:
“Chào cả nhà đây là vợ tôi!! Cô ấy bị CÂM các bạn ạ và chỉ cao 1m5 hồi xưa lúc mới yêu gia đình tôi phản đối nhiều lắm, mẹ tôi thuộc người gia trưởng, lúc nào mẹ cũng có tiêu chuẩn chọn con dâu. Mẹ bảo: dòng họ mày từ cô 2 đến cô 7 con dâu đều cao trên m65, con nhỏ gì mà có m5 mai mốt lấy nhau đẻ ra toàn lùn, mày cao to đẹp trai mà đi lấy vợ lùn còn bị Câm, má không chịu. Vợ tôi lại là người Trung, từ ăn uống và cách nói sinh hoạt lại khác nhau, tôi là dân miền Tây, mẹ bảo: con gái mà lầm lầm lì lì, không hoà đồng cởi mở không vui vẻ gì hết là không được?!
Vợ tôi hiền, tôi yêu cái răng rứa chi mô của người Trung khi em ra dấu bằng tay, tôi thích cái cách em dịu dịu dàng dàng với tôi, cái cách em dựa dẫm vào tôi khiến tôi càng phải cố gắng phấn đấu và có trách nhiệm với vợ mình. Em nấu đồ ăn thì cay khỏi nói. Thế rồi sóng gió bao nhiêu tôi cũng đòi má cho bằng được lấy em, từ ngày lấy nhau, chưa bao giờ vợ chồng tôi chia tay hay cãi nhau. Tôi nóng em xoa, tôi bực em dỗ, tôi hút nhiều thuốc em không cấm nhưng lặng lặng ngồi gần mỗi khi tôi hút thuốc rồi ho sặc sụa, tôi sợ vợ mình bị ảnh hưởng khói thuốc thế là tôi ít hút thuốc, tôi bệnh em chăm sóc 24/24, lúc nào tay cũng đấm bóp cho tôi.
Tôi ốm nằm viện 3 tháng dai dẳng em vẫn bên tôi chăm sóc tôi đúng 3 tháng không nghỉ ngày nào, em CÂM nên mỗi lần đi mua gì thì rất ít ai hiểu em cần gì, vậy mà 3 tháng ở viện em chăm sóc tôi béo ú, cả y tá bác sĩ và bà con trong viện ai cũng khen em ngoan hiền tốt nết, tôi lấy vợ tôi vì tôi nhận ra: một người đàn bà như em là một người không bao giờ bỏ rơi tôi dù bất cứ trường hợp nào. Tôi nghĩ, đàn bà họ tốt với đàn ông rất nhiều, nếu họ xấu với bạn, chỉ là do bạn chưa ăn ở đúng mà thôi.
Có lần tôi nhậu về khuya ngủ lại nhà bạn mà quên gọi cho em, sáng tôi về sớm vì gần 100 cuộc gọi nhỡ của em mặc dù em không nói được. Về đến nhà em ú ớ không nói được gì hết lặng lẽ ôm tôi khóc nức nở, em ra hiệu bảo em không ngủ được vì em sợ tôi ngủ cùng ai, tự nhiên tim tôi như đau. Tôi thương em làm sao tôi có thể làm gì có lỗi với em được, tôi thương em vì em thương tôi mà không nói ra được, tôi cứ thế lau nước mắt cho em, hứa với em không bao giờ ngủ ngoài. Đó là lần đầu sau khi lấy vợ tôi ngủ ngoài cũng là lần cuối.
Vợ tôi sợ bóng tối, sợ gián hihi, sợ mấy con bò lúc nhúc, em nấu ăn ngon, cay nhưng hương vị đậm đà. Từ ngày về làm dâu chưa bao giờ em than phiền tôi một tiếng về mẹ chồng con dâu, mẹ tôi khó tính kĩ tính, em bảo: em xa quê, em coi má như má ruột của em, em thương không hết lấy chi mô mà ghét bỏ. Má tôi ít nói nhưng tôi biết má ưng em lắm, dù má không nói ra. Em giặt từng cái quần dơ của má, em chăm sóc tôi từng cái áo cái quần, từng bữa ăn và giấc ngủ. Tôi hỏi sao em thương anh thế? Em ra hiệu bảo!? Em thương anh vì anh thương em. Hồi xưa anh không chê em lùn em câm, anh bất chấp tất cả để yêu em, cả việc cãi lời má thì em tất nhiên hiểu ai mới là người yêu em thật sự.
Em bảo ngoài kia có rất nhiều người con gái xinh đẹp giỏi giang thích anh nhưng anh nên nhớ, chỉ duy nhất một người là em nguyện cùng anh sống chết dài lâu, nguyện bên anh khi anh sang hèn hay thành bại, nguyện cùng anh khi anh có cơm hay có muối, cay đắng mặn ngọt chỉ có em mới nguyện cùng anh.
Tôi nhận ra rằng phụ nữ yêu đàn ông không phải sang hèn, giàu có, phụ nữ yêu đàn ông theo cách họ nhìn chúng ta đối xử với họ thế nào. Dù ta giàu có đẹp trai nhưng không trân trọng họ thế thì trước sau hay mới muộn họ cũng dần dần bỏ ta, bởi vậy một gia đình hạnh phúc không phải đơn giản là tiền bạc vật chất, mà là sự cảm thông và hiểu nhau khi bắt đầu bước vào cuộc sống hôn nhân. Để nắm giữ trái tim phụ nữ, thực ra không cần thiết làm mấy điều to tát. Quan tâm cô ấy từ những thứ nhỏ nhặt nhất, và không khi nào bỏ quên cô ấy khỏi suy nghĩ. Không cần ở bên mọi lúc, nhưng luôn nghĩ về cô ấy, vợ câm nhưng tôi cảm nhận được lời nói vợ tôi chân thành, vợ nói với tôi bằng ngôn ngữ trái tim của trái tim.
Là đàn ông, ai chẳng mang trong mình chút ham muốn. Nhưng anh muốn em hiểu chúng mình ở bên nhau trước hết là vì tình yêu, chứ không phải vì dục vọng. Em có thể không tin, nhưng đó là sự thật. Đúng như em nói ở ngoài kia rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng không phải ai cũng khiến anh có cảm giác muốn che chở mỗi khi ôm vào lòng, lắng nghe từng hơi thở, lắng nghe từng nhịp đập con tim, lắng nghe, theo dõi em ra hiệu để nói với anh lời gì và thế nào?!
Em đừng bao giờ nghĩ, cưới em là một lời hứa, cũng đừng cho rằng nếu phận em câm điếc thì sẽ không ai trên đời này thương em. Điều đó chỉ chứng tỏ rằng em mất niềm tin vào cuộc đời nhiều lắm. Nhưng anh cho rằng những cô gái như vợ của anh, nên được yêu thương chứ không phải là bỏ mặc.
Nhưng anh thương em nhiều hơn tất cả những điều em đã thấy. Đừng lo lắng,nếu một ngày chúng mình không còn có thể ở bên nhau, bởi cuộc đời đôi lúc sẽ không được như những gì mình mong muốn. Và nếu điều đó có xảy ra thì anh vẫn luôn tin rằng, người con gái của anh bây giờ là người đáng được yêu thương, vì con người em, vì tính cách em, thậm chí là quá khứ của em có như thế nào, anh mãi tin rằng cuộc đời này, em là cô gái đáng được trân trọng nhất trên đời…”
Anh mãi yêu em cảm ơn em một người vợ đặc biệt đã luôn bên anh… cảm ơn em! Những thành công hôm nay của anh là từ những nụ cười của em dành cho anh, vượt qua tất cả anh và em lại chuẩn bị đón đứa con yêu đầu lòng em nhỉ? Gửi em vợ anh Phương Nhi.”
Vượt qua những khó khăn, trở ngại hay sự tự ti về bản thân, vợ chồng anh Hải đã cho mọi người hiểu được tình cảm chân thành mà cả hai dành cho nhau. Chính sự thấu hiểu, cảm thông và tin tưởng dành cho nhau mà cả hai vợ chồng đã tạo dựng cho mình một mái ấm gia đình thực sự hạnh phúc. Câu chuyện của anh Hải cũng là một minh chứng về một tình yêu đẹp trong cuộc sống này, điều mà nhiều người trong xã hội hiện đại không còn tin tưởng. Không phải vẻ bề ngoài, vật chất hay danh lợi, họ đến với nhau từ những điều giản dị và nhỏ bé, nhưng khiến cho người khác phải ngưỡng mộ trước tình yêu bền vững và giữ trọn nghĩa vợ chồng.
Nguồn: Facebook Trần Thanh Hải
Thủy Tiên tổng hợp