Bị bạn trai phản bội nhưng cô gái 19 tuổi vẫn quyết tâm giữ đứa con trong bụng. Câu chuyện của người con gái này khiến không ít người xót xa.
Trên diễn đàn NEU Confessions vừa qua đăng tải câu chuyện đầy nước mắt của của một cô gái trẻ 19 tuổi gửi đến đứa con bé bỏng trong bụng và chàng trai cô từng yêu thương.
Theo đó, trong câu chuyện mà cô gái này kể, là nữ sinh trường Kinh tế quốc dân. Cô biết mình mang bầu trước 1 tuần khi bị chàng trai phản bội với lý do rất rõ ràng “Anh quen người mới và chán em rồi. Chị ấy hơn em 2 tuổi, cao hơn em, xinh hơn em, ăn mặc cũng sành điệu hơn em”.
Tuy nhiên, thay vì níu kéo, đau khổ hay oán hận, cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, sẵn sàng giữ lấy đứa con trong bụng mình. Cô gái với tuổi thanh xuân còn khá trẻ nhưng những lời cô viết ra lại đầy nghị lực: “Phía trước em còn nhiều thứ phải đối mặt, em chưa nói chuyện với bố mẹ về sự có mặt của cún. Nhưng gạt qua tất cả, cuộc đời em chỉ cần điều duy nhất đó là con mình sẽ khỏe mạnh mà chào đời…”
Sau những chia sẻ của cô gái này đã nhanh chóng nhận được sự đồng cảm và an ủi, động viên từ cư dân mạng. Qua câu chuyện của nữ sinh, cũng là một bài học gửi gắm đến tất cả những cô gái ở tuổi đôi mươi, dù yêu nhưng đừng quá dại khờ.
Nickname Lê Anh Nam bình luận: “19 tuổi, em còn quá trẻ để làm mẹ, và quan trọng hơn, em vẫn yêu người cũ rất nhiều. Thật khờ dại. Dù sao thì em đã có quyết tâm sinh con, ba mẹ chắc chắn sẽ bên cạnh em”
“Bạn mạnh mẽ quá, một người mẹ tuyệt vời, bởi không phải bạn nữ nào trong độ tuổi này cũng có được suy nghĩ như bạn, biết rằng đối mặt với ba me lúc này là rất rất khó nhưng khi vượt qua được, và trở thành Single mom thì cũng tuyệt vời đấy chứ, gắng lên bạn nhé, rồi gia đình cũng sẽ hiểu cho bạn thôi” Anh Nguyễn viết.
Xin được trích nguyên dòng tâm sự của cô gái mang bầu năm 19 tuổi không ngừng thu hút:
“Viết cho Cún – đứa con bé bỏng trong bụng mẹ.
Em năm nay 19 tuổi. Sinh viên trường mình.
Em ngồi đây kể câu chuyện của mình, tay gõ bàn phím lách cách, còn nước mắt thì thi nhau rơi xuống không thể chống lại. Em là đứa sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ rất cưng chiều và yêu thương em hết mực, em học giỏi, vẽ cũng được nhiều người khen, bề ngoài cũng không nỗi nào, nhiều người theo đuổi. Cuộc sống của em từ trước đến nay rất yên bình, rất yên bình. Cho đến ngày quen anh ấy…
Vỏn vẹn 6 tháng quen nhau là vẻn vẹn 6 tháng đã bòn rút đi thanh xuân của em. Ngày mới quen, anh ấy đã đóng 1 vai nam chính diện quá xuất sắc. Anh ấy chia tay người yêu cũ chưa bao lâu thì quen em, lúc đầu đối xử với em chu đáo lắm. Dẫn em đi ăn, đưa em đi xem phim, rồi đưa em đi chơi xa. Nhưng dần dần mọi thứ thay đổi, anh ấy ít nhắn tin và gọi điện cho em, có gọi thì cũng nói được vài ba câu rồi tắt máy, nhiều lúc Facebook vẫn online nhưng tuyệt nhiên không nhắn tin cho em, rồi nói dối anh bận cái lọ cái chai nhiều hơn. Em đếm không hết những lần anh ấy nói dối mình.
6 tháng sau, anh ấy chia tay em với lí do rất rõ ràng: Anh quen người mới và chán em rồi. Chị ấy hơn em 2 tuổi, cao hơn em, xinh hơn em, ăn mặc cũng sành điệu hơn em. Em chỉ chắc chắn được 1 điều mà chị ta không thể hơn em đó là học vấn. Nhưng mọi người ơi, mặc cho em có 12 năm học sinh giỏi, mặc cho em có được bố mẹ nuôi dạy đàng hoàng, mặc cho em được nhiều người khen thông minh sáng sủa. Thì vào đời, em cũng bị người ta qua mặt, người ta lừa dối, người ta lấy đi thứ quý giá nhất của đời người con gái. Để rồi em nhận được câu nói: Anh rất hối hận khi làm thế với em. Em bật khóc, khi thấy những dòng tin mà 2 người họ dành cho nhau, trước nỗi đau của em. Em ân hận, ân hận vì bản thân vì yêu mà trở nên quá đơn thuần và ngu người, đã quá tin tưởng vào 1 người xấu xa như thế.
Em tiếc nuối quãng thời gian mình đem hết tình yêu, đem hết quan tâm, đem hết lo lắng đi cho người ta, để bây giờ họ đem ra làm trò đùa ngay trước mặt em. Người ta nói đúng, mối tình đầu không nát cũng tan. Kể ra thì bây giờ em cảm thấy rất có lỗi với bản thân, với bố mẹ, với bạn bè và thầy cô. Em bây giờ, như đang mắc kẹt giữa vùng bùn lầy. Mỗi lần nghe điện thoại của mẹ, của bố hỏi xem con ăn uống gì chưa, đi học về có mệt không… em chỉ biết tấp xe vào lề đường rồi khóc 1 trận cho no nê, mặc cho vài người hiếu kì dừng lại hỏi xem em có chuyện gì. Bạn bè em cũng không dám tâm sự, an ủi 1 người đói bụng rất dễ, nhưng an ủi 1 người đau lòng như em thì rất khó. Mấy ngày qua em đã cố gắng vui vẻ, em đi học vẽ, em đi chơi cùng bạn bè, cười nói như không có chuyện gì. Có quá nhiều điều khiến em ân hận, em nuối tiếc.
Duy nhất 1 điều mà em không bao giờ ân hận, đó là con em. Em biết mình có con 1 tuần trước lúc chia tay. Tối hôm anh ấy nói chia tay, em nhất quyết giữ lại chút lòng tự trọng cho riêng mình. Em không níu kéo, em không trách móc, em hứa không làm phiền gì đến cuộc sống của anh ấy nữa. Em chỉ biết đặt tay lên bụng vỗ về con: Cún của mẹ đừng sợ, cún của mẹ đừng sợ.
Nhưng thật ra em thì sắp gục đến nơi rồi. Em sẽ không bao giờ nói với anh ấy về sự có mặt của cún. Cún là con em, em làm được giờ em chịu được. Con cái đến với bố mẹ đều là cái duyên cái số. Ngay cả lúc anh ấy nói anh ấy ân hận khi làm chuyện đó với em, thì em vẫn không nuối tiếc vì mình đã mất đi thứ ngàn vàng. Vì đổi lại em được làm mẹ.
Em biết mình sinh con ra trong hoàn cảnh này là làm khổ con, nhưng 1 điều mà em chắc chắn đó là em không bao giờ bỏ con đi được. Em thương con còn không hết. Thương vì mới 1 tháng nằm trong bụng mẹ đã không có bố, thương vì nó gặp phải người mẹ vô dụng như em, thương vì tương lai 2 mẹ con còn quá mờ mịt.
Phía trước em còn nhiều thứ phải đối mặt, em chưa nói chuyện với bố mẹ về sự có mặt của cún, em chưa sẵn sàng để người thân biết câu chuyện của em. Em phải chờ 3 tháng nữa khi việc trong nhà đã lo xong xuôi. Em sợ, em rất sợ. Gia đình em trước giờ gia giáo như thế nào, văn hóa như thế nào, bố em được người ta coi trọng như thế nào, thì giờ sắp bị em đập vỡ… Bố em nghiêm lắm, em chỉ không biết nên đối mặt với mọi người trong gia đình như thế nào.
Gạt tất cả những chuyện ấy qua một bên, em vẫn cảm thấy hạnh phúc khi trong bụng em giờ đang có cún. Em cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, em cảm nhận được con em đang ngày càng lớn lên. Em mong chờ ngày con ra đời rồi khôn lớn.
Cuộc đời em không cần gì nữa, điều duy nhất em cần đó là con mình sẽ khỏe mạnh mà chào đời. Bởi sức khỏe em không được tốt, chuyện ăn uống của em không dễ dàng gì vì em bị kén ăn từ khi còn nhỏ, em còn phải đi học rồi đi làm thêm cả tuần. Em chỉ lo những thứ đó ảnh hưởng đến con em.
Sau này khi sinh con ra, nếu là trai em sẽ đặt tên là Hải Đăng, con là ngọn đèn sáng giữa biển đêm đầy gió. Nếu là gái em sẽ đặt tên con là Khả Hân, con là niềm vui mừng từ trong đáy lòng, không thể diễn tả thành lời.
Viết đến đây em mới thấy mình đang mỉm cười. Ừ thì chuyện gì qua cũng qua rồi. Có đau buồn mấy thì thời gian cũng sẽ xóa mờ. Em cũng mong mình nhanh chóng quên đi anh ấy, em mong mình sẽ khỏe mạnh. Thật tâm em cũng mong anh ấy và chị ấy hạnh phúc bên nhau. Nếu ông trời có mắt, xin đừng để em gặp lại họ. Em còn phải mạnh mẽ để lo cho cún”.