Cả đêm hôm đó vợ chồng Tuấn vẫn không về..đến sáng khi vừa đặt chân đến nhà thì đã nhận được tin dữ mẹ mình tắt thở hôm qua.
Vừa nhận được tin năm nay vợ chồng con trai sẽ về quê ăn Tết với mình, bà Hoa vui mừng đến cả chảy nước mắt. Mà nói đúng ra thì bà sung sướng cũng phải vì đã gần 2 năm nay trong khi ngày Tết nhà người ta rộn rã sắm hoa mai hoa đào, con cháu về sum họp gia đình sau một năm làm ăn vất vả thì nhìn nhà bà Hoa chẳng có tý không khí ngày Tết nào. Bà chỉ sắm có cặp bánh chưng, hoa quả cúng tổ tiên ông bà…Vì bà chỉ ăn Tết một mình nên có sắm sửa rồi cũng thừa ra đấy. Bà Hoa lấy chồng muộn nên chỉ sinh được một mình Tuấn, bao nhiêu hi vọng bà đổ dồn hết vào cậu con trai của mình…Vậy nhưng kể từ khi Tuấn lấy vợ rồi lập nghiệp trên thành phố bận bịu nên anh cũng ít khi về quê thăm mẹ..
Nhìn người ta ngày Tết đông vui mà bà Hoa nhớ con nhớ cháu vô cùng, mấy lần bà cũng gọi điện bảo nếu vợ chồng con trai không về quê được thì để bà bắt xe lên thành phố thăm con…nhưng lần nào Tuấn cũng can ngăn không cho bà đi vì sợ vợ không quen được nếp sống với bà mẹ chồng quê của mình. Mỗi lần con trai gọi điện không về được dù buồn nhưng bà vẫn không dám trách con..bà chi lo lắng vì con trai phải bươn chải vất vả kiếm tiền..Suốt 2 năm đối với bà Hoa ngày Tết cũng chẳng khác chi ngày thường..một mình sống lủi thủi trong căn nhà rộng…chẳng thế mà khi biết tin năm nay con trai sẽ đưa vợ con về quê ăn Tết mà bà Hoa sung sướng vô cùng, bà ra chợ sắm sửa đủ thứ cần thiết cho ngày Tết. Thậm chí dù nhiều tuổi rồi nhưng bà Hoa vẫn quyết định tự đùm bánh chưng để cho các con ăn, đi đâu gặp người nào bà cũng khoe năm nay vợ chồng con trai sẽ về ăn Tết với mình. Mấy người hàng xóm thấy bà Hoa vui vẻ như vậy cũng mừng cho bà..
Bữa cơm tất niên hôm đó bà Hoa đã tự tay nấu những món ăn mà ngày xưa con trai bà thích nhất..được chuẩn bị cho các con những món ngon rồi cứ tưởng tượng cảnh các con ăn uống vui vẻ, gia đình sum họp là bà Hoa hạnh phúc, sung sướng khôn xiết. Chuẩn bị xong từ sớm nên bà ngồi chờ để khi vợ chồng con trai về là có thể ăn ngay…vậy nhưng chờ đến tận mấy tiếng đồng hồ, trời cũng đã tối mà chưa thấy các con về bà lo lắng lắm. Bà vội rút điện thoại ra để gọi cho con trai.
– Vợ chồng con gần về đến nhà chưa?. Sao đi lâu vậy làm mẹ lo quá.
– Chúng con đang bận nên chưa thể về ngay được…mẹ cứ ăn cơm trước đi không phải chờ đâu.
– Nhưng cơm canh mẹ đã chuẩn bị hết rồi…các con cố gắng về sớm nhé. Mẹ chờ..
– Con đã nói là mẹ không phải chờ mà. Chúng con bận lắm..con tắt máy đây.
– Con bận thì cứ làm đi..mẹ chờ được…
Chưa kịp nói xong câu thì con trai đã tắt máy, nghĩ sau khi giải quyết công việc xong thì con trai cũng sẽ về nên bà Hoa vẫn cố gắng chờ đợi con rồi về ăn cơm luôn…tranh thủ trong lúc chờ thì bà Hoa đi hâm nóng lại thứ ăn. Nói về Tuấn con trai bà Hoa thì trong lúc mẹ đang mong ngóng ở nhà thì anh vẫn đang cùng vợ đi dự tiệc tùng cuối năm này nọ. Ban đầu Tuấn định về sớm với nhưng vì cô vợ của anh nhõng nhẽo sợ không ăn được mấy món nhà quê nên thế là hai người đi dự tiệc bên ngoài
Chờ đến gần 11 giờ đêm, thức ăn hâm đi hâm lại 4, 5 lần mà vợ chồng con trai vẫn chưa về đến nhà, biết là con đang bận nhưng bà Hoa vẫn gọi điền vì trong lòng bà lo lắng đứng ngồi không yên. Bà gọi đến cả chục cuộc thì cậu con trai mới chịu nghe máy, vậy nhưng khi bà chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy đầu dây bên kia con trai tức giận hậm hực.
– Sao mẹ cứ gọi mãi thế…con thì bận tối mắt mà mẹ cứ rảnh tý là lại gọi.
– Mẹ xin lỗi…nhưng mà đã gần 11 giờ đêm rồi…các con gần về chưa để mẹ hâm lại thức ăn cho nóng.
– Mẹ ăn trước đi..vợ con không quen ăn đồ quê nên chúng con đã ăn ngoài rồi…Con bận lắm
Nói rồi con trai tắt máy…bà Hoa buồn đến mức rơi nước mắt…dù con không về bà vẫn đợi..Vì quá đói và đau lòng nên bà Hoa gục ngã bên mâm cơm mà bà đã chuẩn bì cả ngày để chờ con về ăn. Cả đêm hôm đó vợ chồng Tuấn vẫn không về..đến sáng khi vừa đặt chân đến nhà thì đã nhận được tin dữ mẹ mình tắt thở hôm qua. Bà Hoa ra đi khi mà chưa kịp ăn với con một bữa cơm…Tuấn gào thét tên mẹ…nhưng giờ anh có thấy hối hận thì cũng đã không còn kịp nữa…Thế mới nói làm phận con cái sống bên mẹ được ngày nào thì hãy cố gắng thật hiếu thuận..vì ở đời không ai biết trước được tương lai, cũng như không bao giờ biết được khi nào bố mẹ mình sẽ ra đi.
Theo blogtamsu